Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 611

Nhưng mặt khác tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm, ít nhất tính mạng của Nha Tử không bị đe dọa, giờ chỉ còn lại Côn Bố thôi.
"Đúng rồi, Côn Bố!"
Mắt tôi sáng lên, tôi không đoán ra được thực lực của Côn Bố, luôn cảm thấy anh ta là người mạnh nhất sau cô Tứ, huống chi anh ta còn có ảnh cổ dùng để theo dõi, chỉ cần anh ta không có việc gì thì chắc chắn sẽ có thể tìm thấy chúng tôi.
Nhưng ý tưởng này sau khi tôi nằm tại chỗ gần mười phút cuối cùng đã tan biến, bởi vì tôi nghe thấy tiếng đánh nhau khác - là Côn Bố.
Trận chiến giữa Nha Tử và Côn Bố vô cùng khốc liệt, tiếng nắm đấm đấm vào da thịt khiến da đầu tôi tê dại.
Tôi không khỏi gãi gãi đầu, suýt chút nữa đã chửi Mẹ nó, tình huống hiện tại quả thực không thể tưởng tượng nổi, tôi gần như không hiểu được tình huống này, giống như chỉ có mình tôi có thể nghe thấy được âm thanh.
Không!
Tôi vỗ đầu mình, còn có cô Thu, lúc đó cô ấy cũng nghe thấy tiếng tôi nên mới đáp lại.
Mắt tôi càng sáng hơn, nhanh chóng thở ra và hét lên: “Nha Tử, Côn Bố, tôi ở đây."
Rất nhanh sau đó, tiếng đánh nhau đã đến gần chỗ tôi, tôi biết thứ thu hút họ không phải âm thanh, mà là hơi thở của tôi. Tôi nắm chặt phi đao, tim đập liên hồi, lòng bàn tay căng thẳng đổ đầy mồ hôi.
Cơ hội chỉ có một, mà tôi còn đang phải đối mặt với hai người mạnh hơn mình, nếu thất bại thì tôi chỉ có con đường chết.
Nhưng biện pháp cũng chỉ có cái này, nếu thành công thì nguy cơ của chúng tôi sẽ được giải quyết!
Tôi nghiêng tai lắng nghe tiếng đánh nhau, tính toán thời gian bọn họ đến, mồ hôi trên lòng bàn tay ngày càng nhiều, suýt nữa còn không cầm chắc được phi đao.
Nhưng kỳ lạ là khi tiếng đánh nhau càng đến gần, lòng tôi ngược lại lại càng bình tĩnh, không biết có phải là do cảm thấy dù có thất bại thì cùng lắm chỉ là chết thôi không.
Người đầu tiên chạy tới là Nha Tử, bởi vì tôi nhìn thấy tia sáng lạnh lẽo đó...
Lần này tôi không trốn tránh mà bước tới dùng vai đỡ ​​lấy một đao, sau đó chịu đựng cơn đau nhức rồi đè bả vai Nha Tử xuống: “Nha Tử, là tôi.”
"Trường An?" Giọng nói ngạc nhiên của Nha Tử vang lên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đúng như dự đoán, vừa nãy tôi mới nhớ ra trước đó cô Thu cũng không thể nghe thấy tiếng tôi, là sau khi tôi chạm vào cơ thể cô ấy thì cô ấy mới có thể giao tiếp với tôi, nên tôi mới đánh cược một lần.
Nha Tử hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi không giải thích mà chỉ nói anh ta mau nghĩ cách tiếp xúc thân thể với Côn Bố, như vậy chúng tôi mới có thể nghe thấy được giọng nói của nhau.
Nha Tử nửa tin nửa không, nhưng lúc này Côn Bố đã đến gần, tiếng vỗ cánh của mấy con cổ trùng vô cùng rõ ràng.
“Mau!"
Tôi đẩy Nha Tử ra, bây giờ chỉ có thể im lặng chờ đợi.
Một phút, hai phút, trước mặt tôi không có bất kỳ động tĩnh gì, tôi lo lắng hô lên vài câu. Cuối cùng có một bàn tay đặt lên vai tôi, trùng hợp lại chạm ngay trên miệng vết thương của tôi, đau đến mức tôi hít sâu một hơi: “Nha Tử, tên nhóc nhà anh cuối cùng cũng giải quyết xong rồi, mau để tay ra chỗ khác, vai tôi sắp bị anh siết vỡ rồi.”
"Ha ha ... nhóc con, cậu thật sự khiến tôi ấn tượng đó."
Giọng nói xa lạ khiến tôi cảm thấy rét lạnh cả người, người này là ai, đến đây khi nào?
Bởi vì vẫn luôn đợi đám người Nha Tử nên tôi đã xem nhẹ những sự khác thường xung quanh mình, thậm chí còn không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào.
Người này cười ha hả: "Đây chỉ là một món quà nhỏ thôi. Hầy, nếu cậu không phải là người của lão Yên thì tốt rồi, tôi rất muốn thu nhận cậu."
Tôi nghe xong lời này thì có chút xấu hổ, tuy ý của người này rất bình thường, nhưng nghe vào lại rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
"Ông, ông là lão Hàm?" Tôi nhẹ giọng dò hỏi.
Trừ người này ra tôi thật sự không thể nghĩ ra người nào khác, liên quan đến phù đồ chín tầng chỉ có một ít thế lực gồm 701 và 303, còn có người Anh và lão Hàm. Thông thạo ngôn ngữ Thiểm Tây như vậy, tôi đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nghĩ người này là người Anh.
Người nọ lại cười một tiếng, âm thanh như tiếng gỗ đang bị cưa, nghe xong khiến tôi nổi cả da gà: “Đúng là tuổi trẻ tài cao. Trước đây khi tôi bằng tuổi cậu cũng chỉ mới biết đi đào đất mà thôi.”
Người này không phản bác, xem ra là đã chấp nhận thân phận của mình.
Tôi siết chặt thanh phi đao trong tay và ước tính xem nếu bây giờ tấn công bất ngờ thì có bao nhiêu phần thắng.
"Đừng nghĩ nữa, chỉ với một cây đao nhỏ như vậy mà còn ảo tưởng muốn làm tôi bị thương sao?" Giọng lão Hàm trầm thấp, nghe xong trong lòng tôi chợt lạnh run.
Ông ta biết rất rõ tình huống của tôi, nhưng tôi lại không thể nhìn rõ diện mạo của ông ta trong bóng tối, chỉ nhớ được mỗi chiếc khăn màu bạc buộc trên trán ông ta.
“Rốt cuộc thì ông muốn làm gì?” Tôi cất phi đao đi, hỏi một câu.
Lão Hàm nói cậu thế mà cũng rất thức thời, sau đó hỏi tôi mục đích lần này đến núi Cửu Hoa là gì.
"Đương nhiên là vì phù đồ chín tầng rồi, ông hỏi cái này không phải có chút vô nghĩa à?" Tôi nói một cách mỉa mai.
Lão Hàm không phản ứng mà hỏi tiếp:
“Các người biết được tin tức gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận