Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 312

Ngày thứ ba, khi mọi chuyện đã bị làm cho nóng lên, lão Yên gọi Ninh Viễn, kêu anh ta lấy bộ chuông nhỏ kia ra, đồng thời đặt chiếc chuông và búa gõ chuông lần lượt ở chỗ của tôi và Nha Tử, cuối cùng mới lựa chọn thời điểm giữa trưa có dương khí nặng nhất mà dẫn chúng tôi xuống mộ.
Vì chúng tôi nhất thời không nghiên cứu ra được cơ quan trên đỉnh chủ mộ là gì, mà lão Yên cũng cho rằng không cần thiết phải nghiên cứu nó nữa nên chúng tôi đã đi theo con đường của hố chôn.
Khi thuốc nổ làm nổ tung tường mộ, tôi cảm nhận được bề dày của lịch sử đang ùa về phía mình...
"Đây là lối đi dẫn vào khu chủ mộ à?" Nha Tử dùng đèn pin chiếu vào bên trong, nhưng chỉ thấy bên trong cực kỳ tĩnh mịch, có nhiều văn vật được đặt ngẫu nhiên ở trên mặt đất như những đồ vật vô giá trị.
Cố Thuận Chương ở phía sau đang theo chúng tôi xuống mộ cũng lập tức mở to hai mắt: “Nếu chúng ta có thể khai quật như thường lệ thì tốt biết bao?”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Lão Yên vỗ nhẹ vào bờ vai của ông ấy, sau đó quay đầu dặn dò chúng tôi: "Trong mộ của nước Tăng có rất nhiều quốc bảo, mặc dù nhiệm vụ lần này vô cùng gian khổ, nhưng nhất định phải hoàn thành, chấp hành sứ mệnh của mình, bảo vệ bảo vật quốc gia!”
“Chấp hành sứ mệnh của mình, bảo vệ bảo vật quốc gia." Chúng tôi cùng nhau hô lên một câu.
Không cần ông ấy nói, chúng tôi đều biết tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này, cho nên ai cũng hăng hái hơn gấp trăm lần.
Sau đó lão Yên dẫn đầu bước xuống mộ, mà chúng tôi cũng nối đuôi nhau mà vào.
Ánh nắng bên ngoài căn bản không thể chiếu vào, vừa bước xuống mộ, chúng tôi như bước vào một thế giới khác... …
"Chờ một chút, tôi có mấy lời muốn nói với các cậu!" Sau khi tiến vào mộ, lão Yên cũng không vội lên đường, mà là dừng lại.
Bởi vì trước khi tiến vào mộ, ông ấy đã từng dặn dò Cố Thuận Chương, nói bọn họ dù có nghe được động tĩnh gì cũng không được phép tiến vào, càng không được phép truyền ra bên ngoài.
Mặc dù mọi ánh mắt đều đổ dồn vào đây, nhưng dưới chân núi có trung đội trưởng Tiêu, trên núi có Cố Thuận Chương, cho nên bọn họ chắc chắn không thể tìm ra danh tính cụ thể của 701 chúng tôi và những gì chúng tôi đang làm trong mộ.
Vì vậy người của đội khảo cổ nhất định phải kín miệng!
Cố Thuận Chương đương nhiên đồng ý, dù sao cũng đã xảy ra nhiều chuyện, nếu lại kêu bọn họ tiến vào sợ rằng cũng không có ai dám vào.
Về phần có giữ kín miệng hay không, kỳ thật cũng không quan trọng, bởi vì ngoài đám người Ninh Viễn ra thì hoàn toàn không có ai biết đến thân phận của chúng tôi.
Sau khi tôi thấy lão Yên hiện tại lộ ra vẻ mặt giống như lúc dặn dò Cố Thuận Chương thì tôi liền biết ông ấy có việc quan trọng, cho nên tôi đã lập tức lên tinh thần.
"Lần này chúng ta sẽ dùng thân phận của Cục Văn Vật để xuống mộ, mà điều này đại biểu cho vấn đề gì không cần tôi nói thì mọi người cũng biết đúng không?” Lão Yên nghiêm túc nhìn về phía chúng tôi.
Tất cả chúng tôi đều gật nhẹ đầu.
Thương Thần xoay khẩu súng trên tay hai vòng: “Biết, còn không phải là để cho người ngoài không được biết đến những thứ kỳ lạ đó sao?”
“Không phải là không được biết, dù có biết thì bọn họ cũng sẽ không tin, chỉ tránh phát sinh thêm sự cố.” Lão Yên trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi nói: "Cậu thu súng của mình lại đi, làm gì cũng phải bất ngờ thì mới có tác dụng."
Thương Thần thản nhiên đeo súng ở bên hông, sau đó lão Yên tiếp tục nói: "Đám người chúng ta ở trong mắt của người đời nhất định phải là những người đã mất tích hoặc đã chết, nếu không, một khi bị người nào đó có ý đồ nhắm tới, tìm ra thân phận của chúng ta sẽ rất phiền phức!
Vì vậy lần nào chúng ta cũng phải bí mật làm việc, nhưng lần này là do không còn lựa chọn nào khác, cho nên nếu không cần ở trước mặt người khác biểu hiện ra sự khác biệt thì cũng đừng thể hiện ra ngoài."
"Ngoài Thương Thần ra thì trong khoảng thời gian này, chúng tôi đều rất an phận.” Giáo sư Hứa đẩy mắt kính, đồng thời tôi cũng phát hiện động tác đẩy kính của Nha Tử giống hệt với ông ấy.
Thương Thần nhếch môi, nhưng không phản bác.
Có lẽ lão Yên cũng cảm thấy bất lực với Thương Thần nên không nói gì, chỉ lộ ra vẻ mặt ngưng trọng nói: "Những lời tiếp theo đây, các cậu nhất định phải nghe rõ ràng..."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của lão Yên, từng người trong chúng tôi đều thu liễm thần sắc lại.
“Lúc tiến vào mộ thì phải nhớ rõ thân phận của chúng ta là người của Cục Văn Vật, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm khảo cổ, không đến thời điểm mấu chốt tuyệt đối không được gây ra động tĩnh quá lớn, đặc biệt đừng gây ra những loại động tĩnh mà nơi này không thừa nhận nổi, mọi người đã nghe rõ rồi chứ?”
Lão Yên quét mắt nhìn tất cả chúng tôi, sau đó tập trung vào tôi, Nha Tử và Thương Thần.
Tôi nhún vai: “Việc đó không phụ thuộc vào chúng tôi.”
“Tôi đương nhiên biết, nhưng tốt nhất là nên cẩn thận một chút, sẽ không sai đâu, kẻo sau này không có cách nào dọn dẹp được.” Lão Yên cũng thấy có chút bất đắc dĩ, nói đây là lần đầu tiên ông ấy đi vào mộ một cách công khai.
Tôi liếc nhìn lão Yên, sau đó cũng hiểu được ý của ông ấy, bởi vì lúc ông ấy làm Mô Kim hiệu úy chính là một kẻ trộm mộ nên không thể để người khác biết được.
Sau khi gia nhập 701, công việc của ông ấy càng được bảo mật hơn, cho nên trận chiến lần này rất có thể là lần đầu tiên của ông ấy thật, nhưng dù không quen đến đâu thì chúng tôi vẫn phải kiên trì đi về phía trước.
Đường mộ chỉ dài khoảng hai mươi mét, rất nhanh đã đi đến điểm cuối, trên đường đi cũng không gặp phải bất cứ trở ngại nào, ngoại trừ một cánh cửa đá ở cuối đường mộ được chạm khắc hoa văn phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận