Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 449

Bản lĩnh của cô Tứ thì tôi cũng đã từng thấy qua, mặc dù mỗi một người trong 701 đều là kỳ tài, nhưng nếu thật sự đem ra bàn luận thì e rằng không có người nào là đối thủ của anh ấy, nếu có anh ấy đi theo chúng tôi thì ít nhất tỷ lệ thành công sẽ tăng lên rất nhiều!
Bên này cô Tứ mới vừa rời đi, đã có mấy cái đầu chen chúc trước cửa ký túc xá của tôi, người dẫn đầu đám nghe lén này là lão Yên không hề cảm thấy xấu hổ mà cười ha hả nói: “Trường An, cô Tứ thật sự coi trọng cậu đấy, chậc chậc.”
“Đúng vậy, tôi còn chưa từng nói chuyện với cô Tứ nữa.” Cô Thu không sợ phiền phức nói chen vào.
Nha Tử ở bên cạnh sờ soạng trên người tôi vài cái rồi lẩm bẩm: “Xin vía, xin vía...”
Đến cả Côn Bố, mặc dù đứng bất động ở đó với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt kia lại sáng lên không ít, chỉ là vì tính cách nên mới không xông lên mà thôi.
“Mọi người đang làm gì vậy?” Tôi không nói nên lời, tuy rằng cô Tứ đúng là có lạnh lùng xa cách, nhưng bọn họ cũng không tới nỗi phải bày ra bộ dạng này chứ?
Lão Yên thở dài: “Cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng, cô Tứ vừa mới nói gì với cậu thế?”
“Mấy người không nghe thấy sao?” Tôi ngạc nhiên nói, chẳng lẽ một đám người này trốn ở bên ngoài không phải là nghe lén à?
Lão Yên cười hì hì nói: “Ai dám nghe lén cô Tứ chứ, không muốn sống nữa sao?”
Được rồi, một đám người này không nghe được gì, vậy mà ở đây phấn khích như thể nghe được gì hay ho lắm.
“Vừa rồi cô Tứ nói là chuyến đi núi Cửu Hoa lần này...” Tôi cố ý dừng một chút, trong ánh mắt chờ mong của bọn họ chậm rãi mở miệng: “Anh ấy muốn đi cùng chúng ta.”
“Thật sao?” Mắt Lão Yên sáng lên: “Lần này tốt rồi, có cô Tứ ở đây, Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật!”
Tôi cau mày, tuy biết cô Tứ rất lợi hại, nhưng trước khi lên đường lão Yên chưa bao giờ nói những lời như vậy, xem ra anh ấy đã khiến ông ấy tự tin hơn nhiều.
“Trường An, trưa mai chúng ta sẽ chạm mặt 303 lần này cũng muốn đi núi Cửu Hoa, cậu cẩn thận một chút.” Sau khi hết phấn khích, lão Yên lại bắt đầu lo lắng cho tôi.
Tôi gật đầu: “Lần trước là do không phòng bị, lần này bọn họ lại đến thì thế nào tôi cũng sẽ cắn một miếng thịt của bọn họ!”
Ở đây cũng chỉ có tôi và lão Yên mới biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn bộ dạng tò mò của đám người Nha Tử, lão Yên mới giải thích toàn bộ sự việc cho bọn họ nghe.
“Thật là đám cháu trai!” Nha Tử mắng một câu: “Đám người này sao lại là bộ phận trọng yếu được nhỉ? Nếu không phải vì điểm này thì tôi đã lao tới đánh chết bọn họ từ lâu rồi.”
“Giết người là phạm pháp.” Lão Yên lạnh giọng nói.
Sau đó ông ấy dặn dò vài câu, nói là dù ngày mai có chuyện gì đi nữa thì trước tiên phải bàn chuyện hợp tác, lời của cô Tứ không phải không có lý, lần này chúng ta phải đi núi Cửu Hoa nên không thể lặng lẽ mà đi được.
Nếu truyền ra tin tức gì thì sẽ rất bất lợi cho công việc sau này của chúng ta, dù sao cũng vì lăng mộ nước Tăng mà suýt nữa chúng ta đã bị lộ hành tung.
Hôm đó lão Yên bận rộn không thấy tăm hơi, ông ấy nói lần này đi núi Cửu Hoa không phải chuyện nhỏ, ngoại trừ đồ vật trong mộ ra còn phải đề phòng thế lực bên ngoài, hơn nữa đột nhiên xuất hiện một đội trộm mộ kia nữa nên không thể không đề phòng được.
Thời gian thoáng cái đã đến giữa trưa ngày hôm sau, nơi lão Yên hẹn gặp 303 vậy mà là tiệm thịt dê, tôi có chút không nói nên lời, gặp mấy người của 303 kia thì còn có thể ăn được nữa sao?
Nhưng một câu nói của Nha Tử đã giải quyết được sự rối rắm của tôi, anh ta nói ông chủ quán thịt dê này quen với chúng tôi, Lưu đầu hói có muốn động tay động chân gì cũng không dễ đâu.
“Cô Tứ?” Chúng tôi vừa bước vào liền nhìn thấy một bóng dáng vô cùng khiến người ta chú ý, cô Tứ một thân đồ trắng ngồi ở vị trí gần cửa sổ, trước mặt đã bày một bàn thức ăn.
Nồi lẩu đang sôi sùng sục, nhưng anh ấy lại không hề động đũa, dáng vẻ thanh thoát nhưng lạnh lùng không hợp với xung quanh.
Lão Yên kích động bước tới, xoa xoa tay không nói nên lời.
“Ngồi.” Cô Tứ hất cằm, chúng tôi đều dè dặt ngồi ở một bên, nhìn anh ấy mà không biết nên nói cái gì, luôn cảm thấy chỗ như này là đang xúc phạm anh ấy.
Cô Tứ quét mắt nhìn chúng tôi một cái, cũng không nói gì, bàn chúng tôi bắt đầu rơi vào im lặng lạ thường, thu hút sự chú ý của rất nhiều vị khách khác.
Cứ như vậy qua hơn mười phút, sắc mặt lão Yên trở nên khó coi, bởi vì chúng tôi hẹn bên 303 là mười một giờ rưỡi, chúng tôi đã phải đến sớm hơn một chút, không nghĩ tới bọn họ lại dám đến muộn, đây rõ ràng là ra oai phủ đầu với chúng tôi!
“Ăn.” Cô Tứ tích chữ như vàng, là người nhấc đũa đầu tiên.
Có anh ấy mở đầu, chúng tôi cũng không câu nệ gì nữa, ăn vài đũa thì bầu không khí liền sôi nổi hơn, nhưng mà tôi để ý thấy cô Tứ quả thật chỉ ăn mấy cọng rau, nói vậy sở dĩ anh ấy động đũa cũng là sợ chúng tôi câu nệ.
Một bữa ăn như vậy, kim đồng hồ rất nhanh vượt qua mười hai giờ, sắc mặt lão Yên ngày càng kém, chỉ thấy ông ấy liếc mắt nhìn cô Tứ một cái, thấy đối phương không có vẻ gì là sốt ruột, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận