Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 435

"Cái gì?” Tôi còn chưa kịp nghe hiểu thì Lưu Hàn Thu và Trường Không đã đi tới.
Người trước mặt nhìn tôi với vẻ chế nhạo và nói giới trẻ ngày nay lại vì một chút xíu việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi mà phải làm to chuyện, thật đúng là coi thường luật pháp của đất nước.
Tôi nghiêng đầu nhìn ông ta chằm chằm: “Ông có ý gì?”
Lưu Hàn Thu cười khúc khích: “Có ý gì thì cậu chờ thêm lát nữa sẽ biết thôi.”
Theo lời của ông ta, trung đội trưởng Tiêu dẫn theo một đội cảnh sát vũ trang đi tới, Cố Thuận Chương và Ninh Viễn cũng đứng ở bên cạnh ông ta và nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy lo lắng và thăm dò, mặc dù tôi không biết rõ ràng cho lắm, nhưng cũng cảm thấy chuyện này có chỗ không đúng nên đành phải giữ im lặng.
“Lão Yên, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, ông ... Nhường một chút đi." Trung đội trưởng Tiêu thở dài.
Sắc mặt của lão Yên rất không tốt, nhưng ông ấy vẫn hạ giọng nói: “Tốt nhất là anh nên suy nghĩ kỹ càng, chuyện này có gì mờ ám, còn chúng tôi là bị người ta chơi!”
“Vậy cũng chỉ có thể chờ đến khi tôi tra ra rõ ràng rồi lại nói, dù sao cũng là ở trước mắt bao nhiêu người mà." Trung đội trưởng Tiêu tỏ ra bất lực.
Nhưng lão Yên vẫn nhất quyết khẳng định, nói thẳng là trung đội trưởng Tiêu là cảnh sát vũ trang, chứ không phải là cảnh sát hình sự, vụ án này không thuộc phần quản lý của anh ta.
Tôi ở một bên nghe mà cảm thấy không hiểu ra sao, nói càng nhiều thì càng sai nên tôi không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, nhưng trong đầu lại xoay chuyển rất nhanh.
Từ lúc đi đến Hồ Bắc thì tôi hoàn toàn không có làm gì cả, cùng lắm là vừa rồi đã tự chủ trương bắt lấy người có thể là kẻ giả mạo thành viên của dàn nhạc này, nếu quả thật xảy ra chuyện thì cũng chỉ có thể là ở chỗ đây.
Sắc mặt của tôi không hề thay đổi, nhưng khi tôi liếc mắt nhìn qua người bị bắt đã lập tức bị hù đến tay chân lạnh buốt: Chỉ thấy người kia trượt từ chân bàn xuống, sắc mặt tái nhợt không một tia máu, trông không giống một người sống chút nào!
Sau đó lại liên hệ với câu chuyện của lão Yên và trung đội trưởng Tiêu thì choáng váng cả người, bọn họ đang nói tôi đã giết người?
“Lão Yên...” Tôi có chút hoảng sợ và hét lên trong vô thức.
Nhưng lão Yên lại lắc đầu với tôi, tôi cố gắng đè nén sự bối rối ở trong lòng xuống rồi nở một nụ cười trấn an lão Yên.
Trung đội trưởng Tiêu nhanh chóng có phản ứng trước lời chất vấn của lão Yên: “Tôi đã liên lạc với cục cảnh sát địa phương, bọn họ sẽ sớm phái người đến xử lý. Trong khoảng thời gian này, Lưu Trường An tốt nhất không nên tiếp xúc với bất kỳ ai.”
“Quả nhiên là giang hồ lùm cỏ, một lời không hợp liền giết người. Lão Yên, sợ là mắt của ông mờ rồi đi?” Lưu Hàn Thu cười âm hiểm một tiếng rồi đặt tay lên nơi tôi đã đánh ông ta, khiến lòng tôi chợt như gương sáng, xem ra tuồng vui này là do tên này làm đạo diễn.
Cơn giận ở trong lòng lập tức dâng trào, đây là một mạng người đấy!
Ông ta muốn đối phó chúng tôi nhưng lại không dám công khai, vậy mà lại dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Tôi trừng mắt nhìn về phía ông ta, nhưng không ngờ ông ta lại khoa trương nói: "Nhóc con, vừa rồi mọi người đều nhìn thấy, là cậu đã vô duyên vô cớ ra tay đánh tôi, chẳng lẽ hiện tại cậu còn muốn giết chết lão già như tôi sao?”
"Ông cũng biết mình là một lão già à?”
Lão Yên đột nhiên nói: “Ông chịu ngoan ngoãn về hưu thì tốt biết mấy.”
Câu nói này đã khiến sắc mặt của Lưu Hàn Thu thay đổi, tuy rằng ông ta trông không tính là già, nhưng cũng là người thuộc thế hệ với đội trưởng Bạch, ít nhất cũng phải sáu mươi tuổi.
Mặc dù 701 và 303 đều là đơn vị đặc biệt, nhưng suy cho cùng thì tuổi quá lớn cũng không thích hợp, cho nên nói tóm lại bọn họ có một ngày sẽ phải nghỉ hưu.
Trường Không ở phía sau Lưu Hàn Thu đột nhiên lên tiếng: "Ông vẫn nên bảo vệ học trò cưng của mình trước đi!"
Lão Yên lập tức bị chặn không nói nên lời, khiến tôi vừa nhìn thấy liền tức sôi máu, nhưng cũng biết hiện tại không phải là thời cơ tốt để gây chuyện nên đã cố gắng chịu đựng.
Cảnh sát rất nhanh đã có mặt, ba người vừa tới nơi đã bước vào phòng kiểm tra người bị tôi trói vào chân bàn.
Lúc này tôi mới cẩn thận quan sát người kia, chỉ thấy đối phương có vẻ ngoài mới ngoài hai mươi, gầy đến mức dường như thiếu dinh dưỡng, chẳng trách vừa rồi khi tôi kéo đối phương lại không cảm thấy nặng mấy.
"Chết rồi." Cảnh sát trưởng đến kiểm tra một phen rồi đưa ra kết luận, sau đó quay đầu nói: "Ai báo án?"
"Đội trưởng Hình, là tôi." Trung đội trưởng Tiêu nói, hai người bọn họ rõ ràng có quen biết nhau, chẳng bao lâu sau thì trung đội trưởng Tiêu đã kể lại tình hình cho đội trưởng Hình.
Đội trưởng Hình quan sát tôi từ trên xuống dưới rồi nghiêm mặt nói: “Cậu bị tình nghi cố ý giết người, mau cùng tôi trở về một chuyến.”
“Tôi không có giết người này.”
Tôi trấn định nói: “Tôi chỉ đánh người này bất tỉnh rồi kéo đến căn phòng này, còn về phần người này chết như thế nào, các người hẳn là nên tra ra rõ ràng, thay vì vu oan cho người khác.”
"Khẩu khí của cậu thật không nhỏ." Đội trưởng Hình lộ ra sắc mặt ngưng trọng: "Mang đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận