Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 683

Nhớ đến khoảng thời gian khi trên tay mọc vảy, cảm giác ngứa ngáy khó chịu lúc đó không phải là thứ mà một đứa trẻ bình thường có thể chịu đựng, sao có thể còn sức chơi đùa như đứa trẻ đó được.
Lão Yên vỗ vai tôi: "Bọn họ chắc là không có nghi ngờ gì đâu, mấy ngày này cậu để ý một chút."
Tôi chán nản gục đầu, thầm mắng mình sao lại bốc đồng như vậy, mấy ngày tới chắc tôi phải giữ nguyên bộ mặt này để che đậy những lời nói dối hôm nay lão Yên đã nói ra.
Mệt mỏi cả ngày, tôi chán nản chui vào ổ chăn nằm, cảm thấy nhiệm vụ lần này có hơi khó thực hiện.
Bị đám người Trịnh Tam theo dõi mỗi ngày, chúng tôi muốn làm gì cũng không được, ngay cả việc ra ngoài vào ban đêm cũng vô cùng khó khăn.
Hôm nay vì trời đổ mưa, nên bầu trời không có ngôi sao nào. Tôi thử nói bản thân muốn ra ngoài đi dạo, nhưng bọn họ không ngăn tôi lại thì cũng là nói muốn đi theo. Đi theo cũng được, nhưng bởi vì trận náo loạn tôi gây ra trước đó nên bây giờ Tiểu Ngũ luôn cố gắng ngăn tôi đi đến bờ biển.
“Hầy, trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo!”
Tôi thở dài.
Không biết lão Yên vào lúc nào, nghe tôi nói vậy, ông ấy cũng thở dài theo:
“Lỗ mãng đúng là có lỗ mãng, chỉ là cậu làm ầm ĩ như vậy cũng khiến cho bọn họ càng tin vào thân phận của chúng ta hơn.”
Tôi cười khổ, sau đó nghiêm túc nói:
“Lão Yên, ông không thấy mấy cái vảy cá đó có gì đáng nghi sao?”
“Đáng nghi gì chứ?" Lão Yên trợn mắt nhìn tôi:
“Không nói đến việc cậu mới chỉ nhìn sơ qua, chưa chắc đó là vảy cá, nói không chừng chỉ là vết bớt trên người của con nhà người ta thôi. Mà cho dù là vảy cá thì sao, mấy ngôi làng chài như này có một hai người mắc bệnh vảy cá cũng là chuyện bình thường … A, không đúng, cậu nói vảy cá ở trên người của một đứa trẻ?”
Lão Yên đang nói chợt ngẩn người: “Vậy thì quá kỳ lạ. Tôi nghe nói những ngư dân đánh cá lâu năm sẽ bị mắc bệnh vảy cá. Thực ra đó là một loại bệnh ngoài da khi phải liên tục dãi nắng dầm mưa, khiến cho tình trạng da trở nên xấu đi. Nhưng sao đứa trẻ đó lại mắc bệnh này được?”
“Bệnh vảy cá? Có căn bệnh như vậy à?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
Lão Yên cười ha hả, nói thế giới này đầy rẫy những chuyện kỳ lạ mà cậu vẫn chưa biết đến, nhưng cậu vẫn còn trẻ, còn rất nhiều vốn liếng để tìm hiểu.
Tôi gối hai tay sau đầu: “Có lẽ do đứa trẻ đó chạy giỡn nhiều ở bờ biển nên mới mắc phải bệnh này …”
“Cũng khó nói." Lão Yên lắc đầu, nhưng ông ấy không thể giải thích được nguyên do, vậy nên dứt khoát không nói nữa.
Tôi hỏi ông ấy tiếp theo nên làm gì. Những người này theo dõi rất gắt gao, nếu không phải lão Yên dùng thân phận để trấn áp bọn họ, tôi nghi bọn họ sẽ còn sắp xếp thêm vài người canh gác trong phòng nữa.
Lão Yên xua tay:
“Kế hoạch vẫn như cũ, chúng ta chỉ muốn kiểm tra xem tin đồn đó là thật hay giả, không cần làm gì thêm, bọn họ cũng không phát hiện ra được."
“Chưa chắc đâu. Mấy người khác thì tôi không biết, nhưng cái người tên Trịnh Tam không hề đơn giản đâu!"
Tôi hừ một tiếng. Tuy hai ngày nay ông ta không làm gì, nhưng tôi luôn cảm thấy ông ta không giống như vẻ ngoài mà ông ta thể hiện.
Lão Yên hút hai điếu thuốc, sau đó sâu kín nói: "Người ở làng chài này đều không đơn giản. Bình tĩnh đi. Chúng ta là người ngoài, sao có thể tra ra chuyện đó dễ dàng như vậy được?"
Tôi nghĩ cũng đúng. Băng dày ba mét cũng không phải vì một ngày lạnh. Thôn Phong Thu này sống ẩn cư lâu như vậy, chúng tôi vừa tới đã muốn bọn họ mở lòng là chuyện không thể.
Nghĩ vậy, tâm trạng tôi cũng bình tĩnh lại. Dù sao thì cứ từ từ hành động là được, hơn nữa cũng chỉ là một lời đồn đại, thật sự có chuyện lạ hay không còn chưa chắc.
“Đúng rồi, cô Tứ…”
Tôi không biết phải đề cập đến chuyện đó như thế nào.
Lão Yên lắc đầu với tôi:
“Sợ là trong khoảng thời gian tới ngài ấy sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta nữa.”
"Tại sao vậy?"
Tôi ngạc nhiên hỏi.
Lão Yên buồn cười liếc nhìn tôi: “Đang yên đang lành sao cô Tứ lại tự để lộ thân phận mình làm gì? Cậu thực sự cho rằng Lưu Hàn Thu có thể uy hiếp được ngài ấy à? Còn nhớ khi xuống khỏi núi Thái Bạch ngài ấy đã nói gì không?"
Tôi chợt rùng mình, lời cô ấy nói lúc đó tôi vẫn nhớ như in: Hiện tại không yên ổn.
“Vậy bây giờ đã đến lúc đó rồi à?”
Tôi cau mày.
Lão Yên ừ một tiếng, nói sau khi tôi tiến vào 701 thì những sự kiện lớn lần lượt xảy ra, thật sự khiến lòng người hoảng sợ.
"Dựa theo tần suất của nhiệm vụ lần này, dù 701 có bao nhiêu cao thủ cũng không đủ." Lão Yên tự giễu nói.
Vốn tôi cũng cảm thấy nhiệm vụ lần này được đưa ra thường xuyên hơn chút, nhưng lại nghĩ là do bộ phận tình báo của 701 lợi hại, không ngờ chuyện này vốn không bình thường.
“Ngủ đi. Hai ngày này chúng ta đã biết được đại khái tình hình trong làng, ngày mai cũng nên bắt đầu hành động rồi." Lão Yên dập điếu thuốc, kế đó trong phòng trở nên tối tăm.
Ngày hôm sau, còn chưa rời giường tôi đã nghe thấy một tiếng kêu khóc kinh thiên động địa, dọa tôi sợ đến mức suýt nữa giật bắn mình.
Lão Yên nửa nằm trên giường cũng có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, hẳn là cũng bị dọa tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận