Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 412

Mỗi lần ông ấy pha đều coi mỗi một ngụm như một loại trân bảo, nếu như tôi dám im lìm uống một hơi cạn thì ông ấy sẽ giơ nắm đấm lên đánh tôi một trận, khiến tôi thực sự không hiểu thứ này có gì mà ngon đến thế.
“Đây là do cậu không hiểu rồi, văn hóa trà đạo của nước ta đã được lưu truyền mấy ngàn năm…” Nha Tử lại nhấp một ngụm.
Tôi đẩy anh ta một cái rồi cười mắng: “Anh bỏ cái kiểu nói ấy đi, những kiến thức mà anh học được đó cũng không phải dùng để uống trà.”
Lúc chúng tôi uống trà được một lúc lâu thì món mì trộn tương mà chúng tôi gọi cuối cùng cũng đã được mang lên, đi kèm theo là món tỏi tươi và nước canh, khiến cho nó có mùi rất thơm.
Tôi đổ nước canh vào trong mì rồi trộn đều, sau khi đã trộn đều, tôi lại nhấp một ngụm nước canh đi kèm rồi mới ăn một miếng mì kèm với một miếng tỏi.
"Nhìn bộ dạng thuần thục này của cậu, người không biết còn tưởng cậu là người gốc Yến Kinh." Nha Tử cắn một miếng tỏi.
Tôi nhét một ngụm mì vào miệng rồi ăn kèm với tỏi, ngay khi cảm nhận được mùi thơm tràn ngập trong khoang miệng thì không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Không cần anh nói, mì trộn tương chiên của Yến Kinh đúng là ăn ngon thật! Hơn nữa nhà này còn làm mì chính gốc nữa, khiến cho một người không thích ăn mì như tôi đây cũng không thể cưỡng lại được."
“Đúng là chính gốc!" Nha Tử nhanh chóng ăn hết mì ở trong chén nói: "Bọn họ đúng là muốn dùng cái đồ chơi này giữ chúng ta lại."
Anh ta vừa dứt lời thì phía sau quầy liền xuất hiện hai chàng trai trẻ, nhìn qua cũng trạc tuổi Nha Tử, bọn họ ăn mặc sang trọng, dung mạo trông rất thanh tú, chỉ là ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt của bọn họ đã mạnh mẽ hủy hoại hình tượng của bọn họ.
Một người là đầu đinh, người kia thì dịu dàng như cậu bé nhà bên, nếu không phải ánh mắt đó quá mức khiêu khích thì trông sẽ thoải mái hơn nhiều.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào chúng tôi một cách hung ác, tên đầu đinh hừ lạnh một tiếng: "Một đám côn đồ!"
"Mặt người dạ thú." Nha Tử cũng không hề tỏ ra chút yếu thế nào.
Có lẽ tên đầu đinh không ngờ Nha Tử lại dám cãi lại, cho nên gã liền tỏ vẻ không thể tin được: “701 chúng mày không phải là một đám người côn đồ trong giang hồ, đi đường đạp phải phân chó lớn mới có thể làm việc cho quốc gia sao? Từng người chúng mày còn không phải cảm động đến rơi nước mắt, suốt ngày chỉ biết chơi ba cái trò thần bí, chỉ dựa vào chúng mày mà cũng xứng sao?”
Nha Tử dùng một loại thái độ còn phách lối hơn mà vặn lại, chỉ thấy anh ta hơi kéo kính râm xuống, nhưng con mắt còn chưa lộ ra ngoài thì đã đẩy trở về: “Chậc, một đám ranh con lông còn chưa mọc đủ mà cũng dám ra đây bêu xấu, chẳng lẽ trụ trì nhà chúng mày không còn ai có thể sử dụng được nữa sao?”
Vừa nghe đến hai chữ 'trụ trì' đã khiến tôi gần như không thể kìm được, quả nhiên năng lực đặt biệt danh cho người khác của Nha Tử rất mạnh.
Tuy Lưu Hàn Thu không phải bị hói, nhưng cái đầu trọc của ông ta giống như biển Địa Trung Hải vậy, mà bộ dạng chỉ còn lại có vài ba cọng tóc đó quả thực rất giống với một hòa thượng.
Một tiếng trụ trì này được kêu lên, chẳng khác nào đang mắng toàn bộ người của 303 là hòa thượng trong miếu cả.
“Mày!” Người trẻ tuổi hơn quả nhiên không giữ được bình tĩnh, chưa gì đã có ý nghĩ muốn xông tới đánh Nha Tử, nhưng lại bị tên đầu đinh cưỡng ép ngăn lại.
Sau đó chỉ nghe gã cười lạnh nói: "Thằng mù chết tiệt, mày chớ có tự mãn, đêm nay mày chắc chắn không thể bước ra khỏi cửa tiệm này."
Nha Tử đột nhiên cười lớn: "Trường An, cậu nói xem tại sao trước mặt mình lại có hai con chó vậy? Chậc chậc, sủa thật khó nghe."
Tôi không có trả lời anh ta, thành thật mà nói, tôi cảm thấy việc bọn họ mắng chửi có qua có lại này thật đúng là trẻ con, cho nên tôi hoàn toàn không muốn tham gia chút nào.
Thế là tôi thấp giọng nói với Nha Tử: "Anh đưa tôi đến đây chỉ để chửi đổng thôi sao?"
"Dĩ nhiên là không rồi." Nha Tử lập tức phủ nhận: "Là đến để mắng chó."
Lúc anh ta nói ra lời này cũng không có hạ thấp giọng nói xuống, cho nên hai người ở phía đối diện tự nhiên cũng nghe thấy được.
Sau đó tên đầu đinh móc từ trong túi ra một điếu thuốc rồi ngậm lấy, bộ dạng đó có chút giống với một đứa trẻ bắt chước người lớn, trông rất không hài hòa.
"Thằng mù chết tiệt, tao hy vọng lát nữa mày còn có thể bò ra ngoài." Đầu đinh gảy tàn thuốc, còn cậu thiếu niên ở bên cạnh thì vỗ tay một cái, sau đó tôi chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập, xem ra khu vực bên ngoài cửa tiệm nhỏ này đã bị người ta bao vây.
Nha Tử sửng sốt, hồi lâu sau mới mở miệng nói một câu: "Mẹ nó, trong tay chúng mày không có bản lĩnh gì, cho nên mới chơi trò khốn nạn này?”
“Ha ha, đối phó với đám côn đồ như tụi mày mà còn phải dùng đến bản lĩnh trong tay sao?”
Đầu đinh lộ ra vẻ kinh thường nói: "Nhóc con ở bên cạnh kia, đúng, đang nói mày đó. Mày đừng có mà mù xen vào, thứ chúng tao muốn chính là mạng của thằng mù chết tiệt này."
Tôi chỉ vào chóp mũi của mình: "Chúng mày đang nói tao à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận