Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 430

Lão Yên thở dài: "Khuyết điểm của cậu cũng là trưởng thành quá nhanh, cậu đừng quên, qua năm cậu chỉ mới mười tám tuổi, người quá thông minh và hiểu chuyện rất dễ bị gãy, cậu hiểu không?"
Tôi cảm thấy kỳ lạ nên quay đầu nhìn về phía ông ấy nói: “Ông bị làm sao vậy, không phải người của 701 đều giống tôi sao?”
Ngoại trừ lão Yên và giáo sư Hứa ra, đám người Côn Bố và cô Thu có ai lớn tuổi chứ?
"Không giống."
Lão Yên lắc đầu: "Côn Bố là người Miêu Cương, trời sinh đã có ưu thế. Về phần Tiểu Thu... Về sau cậu sẽ biết, còn môi trường lớn lên của cậu lại chẳng ra sao cả, theo lý mà nói thì lẽ ra cậu phải lớn lên thành một người bình thường, nhưng vì trí thông minh mà cuộc đời của cậu đã xảy ra một thay đổi lớn."
Tôi biết ông ấy đang ám chỉ đến vụ trộm mộ khi tôi còn bé, nên tôi chỉ đành cười khổ mà nói đây không phải là thông minh, đó là ngu ngốc, nếu không phải như thế thì cũng không đến nỗi hại Nhị Cẩu Tử mất mạng.
Lão Yên nhìn tôi, một lúc sau mới lo lắng nói: “Chắc cậu hiểu tôi đang nói gì rồi phải không?”
Thực lòng mà nói, tôi rất muốn nói là mình không hiểu, bởi vì chủ đề của ông ấy quá đột ngột, nhưng trong lòng tôi lại hiểu rất rõ, cho nên tôi đành mang theo sầu muộn mà gật nhẹ đầu.
Sau đó lại hỏi ông ấy về việc có phải tổ tiên nhà họ Lưu đã từng xảy ra chuyện, chẳng hạn như vị tiền bối kinh tài tuyệt diễm mà lão Yên đã đề cập sáng nay?
"Cậu biết là tốt rồi."
Lão Yên gật nhẹ đầu: "Đây đều là chuyện từ xa xưa, muốn nói thì phải quay về mấy thế hệ trước nữa, nhưng cụ thể như thế nào thì tôi cũng không biết rõ ràng, cậu phải đi hỏi cô Tứ.
Tôi chỉ biết lúc đó nhà họ Lưu đã xuất hiện một thiên tài, anh ta đã nắm vững toàn bộ “Tinh Quan Yếu Quyết” khi chưa đầy hai mươi tuổi, thậm chí còn thêm vào đó những ghi chú tâm đắc của bản thân.
Cũng không biết có phải là do ông trời ghen tị với tài năng của anh ta không, lúc anh ta mới hai mươi mốt tuổi thì đã gặp phải tai họa, nghe nói là chết rất thê thảm.”
Tôi cười một tiếng: “Ông sợ tôi sẽ giống như anh ta sao?”
Lão Yên không phủ nhận, nói hôm nay lúc ông ấy nhìn thấy tôi đang nghiên cứu tinh tượng thì đột nhiên có cảm giác lo lắng này.
“Yên tâm đi, tôi biết mình có bao nhiêu phân lượng mà, tôi tuyệt đối sẽ đặt mạng sống của mình lên hàng đầu.” Tôi cười nói.
Nỗi lo lắng của ông ấy cũng không phải là không có lý do, bởi vì trong nghề trộm mộ này có đôi khi sẽ xảy ra những hiện tượng kỳ lạ, người càng tài giỏi thì tuổi thọ càng ngắn, không biết có phải vì trộm mộ quá nhiều nên phải chịu quả báo?
Cũng không biết lão Yên đã cảm thấy an tâm hay là lo lắng, chỉ vứt xuống một câu bảo tôi tuyệt đối không được nóng vội, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe chạy thẳng tới tỉnh Hồ Bắc, tối hôm sau khi chúng tôi đến nơi, Cố Thuận Chương đã sắp xếp cho người đến đón và dẫn chúng tôi vào một khách sạn cách viện bảo tàng không xa.
"Đại hội nghe thử lần này rất quan trọng, lão Yên, ông phải giúp tôi kiểm soát toàn bộ hiện trường đấy!" Sau khi chúng tôi nhận phòng khách sạn thì Cố Thuận Chương lại tìm tới.
Lão Yên trấn an ông ấy: “Nếu những người đó dám tới, tôi sẽ để bọn họ có đến mà không có về!”
“Có lời nói này của ông thì tôi yên tâm rồi. Được rồi, tôi còn phải thu xếp cho ngày mai, nên tôi đi trước đây.” Sau khi Cố Thuận Chương trấn an mình xong thì cũng không rảnh ở lại nơi này, ông ấy phủi mông một cái rồi vội vàng rời đi.
Ngay khi ông ấy vừa đi, tôi liền hỏi lão Yên liệu ngày mai có nguy hiểm gì không?
"Ngày mai là cơ hội cuối cùng cho đám đạo tặc đó." Lão Yên cười lạnh một tiếng, mà tôi cũng lập tức hiểu rõ.
Một đêm trôi qua rất nhanh, trong hội trường rộng lớn của viện bảo tàng bản thân lại lần nữa nhìn thấy chuông nhạc của Tăng Hầu Ất, tôi đã bị chấn động rất lâu, hơi thở của nặng nề của lịch sử đập thẳng vào mặt khiến tôi lập tức choáng váng.
"Chúng ta ngồi ở đây đi." Lão Yên kéo tôi, lúc này tôi mới phát hiện trong hội trường đã tới không ít người, nhìn dáng vẻ này của lão Yên thì hẳn là ông ấy không muốn gây sự chú ý.
“Sao ông ta cũng ở đây?” Tầm mắt của tôi quét về phía góc phòng, nơi đó có một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, ngồi thẳng lưng, trong túi ngực còn cài lấy một cây bút đen.
Cho dù ông ta không có làm ra bất kỳ động tác dư thừa nào, nhưng tôi vẫn cảm thấy toàn thân trên dưới của ông ta toát ra vẻ nham hiểm, bởi vì ông ta chính là Lưu Hàn Thu, chủ nhiệm của 303!
Chỗ ngồi của Lưu Hàn Thu tuy không ở giữa, nhưng vẫn là một nơi dễ thấy, người ngồi ở bên cạnh hẳn là phó chủ nhiệm của 303, tên là Trường Không.
Theo thông tin mà lão Yên cung cấp cho tôi, cho thấy phó chủ nhiệm 303 này không phải là đèn đã cạn dầu, mặc dù tuổi của anh ta không lớn lắm, nhưng anh ta đã là phụ tá đắc lực của Lưu Hàn Thu trước khi lão Yên trở thành chủ nhiệm của 701.
“Bọn họ tới đây cũng là chuyện bình thường, dù sao sức ảnh hưởng của cổ mộ nước Tăng rất lớn, phía sau còn có rất nhiều việc cần phải giải quyết! Lưu Hàn Thu đích thân mang người tới đây tọa trấn, chính là vì ông ta sợ tin đồn bị truyền ra ngoài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận