Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 399

Cánh tay trắng nhợt vô lực đó vừa nhìn đã biết là của Dược Quán Tử, không biết từ lúc nào dây thừng buộc ông ấy và Thương Thần lại với nhau đã đứt ra.
Tôi quýnh lên lấy súng ra bắn pằng một cái lên cánh tay anh ta, viên đạn xuyên qua cánh tay, để lại một dấu đạn trắng bệch không có chút màu máu trên đó, lúc này tôi mới chân chính ý thức được là ông ấy đã thật sự hi sinh rồi…
“Lão Yên, cẩn thận!”
Viên đạn bắn trúng cánh tay của Dược Quán Tử nhưng lại không tạo thành chút ảnh hưởng nào, cái tay đang siết chặt lấy tay lão Yên vẫn không hề buông lỏng.
Thân thể lão Yên nghiêng ngả, nước rót vào trong miệng ông ấy làm ông ấy sặc ho kịch liệt mấy tiếng, mắt thấy người đã sắp chìm xuống, tôi vội vàng gọi một tiếng rồi nhanh chóng tiến về phía trước kéo lấy ông ấy.
Một cái tay khác thì dùng sức kéo cánh tay của Dược Quán Tử ra.
Lão Yên cũng nhanh chóng phản ứng lại, ông ấy dùng chân mượn lực từ thân thể tôi rồi nổi lên, một cái tay vặn lấy cổ tay Dược Quán Tử, một cái tay khác nhanh chóng tóm chặt lấy mái tóc lộ ra trên mặt nước của Thương Thần.
Tôi nghiêng người tiến lên phía trước ngăn ở bên cạnh lão Yên, đòn tấn công của Dược Quán Tử đều chuyển lên người tôi, làm lão Yên có thể không cần lo lắng mà đi cứu Thương Thần.
Gương mặt trắng bệch của Dược Quán Tử đột nhiên lộ ra từ trong nước, giọt nước bắn tung tóe lên mặt tôi, gương mặt vặn vẹo đó làm tôi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo!
Ông tấy duỗi tay qua, tiếng cười kỳ dị phát ra từ trong miệng, tôi nghe tiếng cười này mà cảm thấy vô cùng tức giận, tôi và Dược Quán Tử không thân, nhưng sự dịu dàng của ông ấy trong ký ức tôi vẫn còn như mới, bây giờ cái thứ quỷ quái này dùng da của Dược Quán Tử, lấy mạng của ông ấy còn chưa đủ, vậy mà còn muốn phá hủy thi thể của ông ấy, điều này không khỏi làm tôi muốn bắt thứ này lại rồi nghiền xương nó thành tro.
Nhưng lý trí nói cho tôi biết, thứ quỷ quái trước mặt này chính là Dược Quán Tử, chẳng qua là ông ấy đã “sống lại”, cho dù tôi muốn nghiền xương cốt thành tro thì cũng không xuống tay được.
Tôi cắn rách ngón trỏ tay phải, ép máu tươi có dương khí nặng nhất toàn thân ra đầu ngón tay, sau đó ngón trỏ và ngón giữa khép lại, làm động tác cá chép lật mình trong nước, rồi trực tiếp ấn tay lên trán của Dược Quán Tử.
“Ha ha.”
Ngay khi ngón tay tôi ấn lên, Dược Quán Tử đột nhiên bật cười, ông ấy cười tới toàn thân tôi nổi lên một tầng da gà, một cảm giác nguy hiểm xông lên từ tận đáy lòng.
Tôi phản xạ có điều kiện mà ngửa về sau một cái, bỗng nhiên, nơi tôi vừa mới đứng nhanh chóng có một cây gai xương đâm qua.
Đồng tử tôi co lại: “Lão Yên!”
“Nhìn thấy rồi!” Lão Yên đáp lại một tiếng, tôi nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy ông ấy đang thô bạo tóm lấy tóc của Thương Thần, vừa né tránh rất nhiều những gai xương đột nhiên xông ra, vừa bơi trở lại.
Tôi có thể cảm nhận được lửa giận của ông ấy, da đầu của Thương Thần đã sắp bị kéo rách xuống, nhưng người sau vẫn như cũ không nói một tiếng nào, không biết có phải là đã hôn mê rồi hay là đang cố gắng nhịn lại.
Hẳn những gai xương dưới nước đã được kích hoạt cơ quan, cái này tiếp nối cái kia nhanh chóng đâm ra ngoài, rất nhanh đã hình thành nên một hình tròn, vây tôi và lão Yên vào chính giữa.
Trong tay lão Yên còn đang tóm lấy Thương Thần, ba người chúng tôi đang ở trong vòng vây của gai xương tiến lui đều khó.
“Làm thế nào đây?” Tôi nhìn về phía lão Yên, chỉ thấy ông ấy đang nhíu mày quan sát cảnh tượng trước mặt, một lúc lâu sau mới lắc đầu.
“Tiểu Yên, dưới nước!”
Ngay khi chúng tôi đang hết đường xoay sở, đội trưởng Bạch đột nhiên hét lên một tiếng, động tác của tôi còn nhanh hơn cả não, tôi tóm lấy lão Yên, rồi nhấc chân lên giẫm xuống dưới nước.
Nhưng ở trong nước thực sự khó mà dùng lực, chỉ thấy có một cái bóng màu đen bơi nhanh qua dưới chân tôi, sau đó xông thẳng về phía Dược Quán Tử.
Cái bóng màu đen đó chỉ là một mảnh rất mỏng, kẽ hở giữa các gai xương vừa đủ để nó chui qua, Dược Quán Tử không hề phòng bị, bị thứ đồ này cắn một cái ở trên eo.
Lúc này tôi mới nhìn rõ dáng vẻ chân chính của nó, ngay sau đó bị dọa tới chân cũng mềm ra…
“Sao vậy?” Lão Yên vừa tìm nơi đột phá vừa hỏi tôi.
Tôi nuốt mấy ngụm nước miếng, sau đó nói: “Đó là một quỷ ảnh.”
“Quỷ ảnh?” Lão Yên không biết, tôi cố gắng khống chế chính mình, làm giọng nói của mình bình tĩnh trở lại rồi lúc này mới giải thích cho ông ấy.
Đương nhiên tên gọi quỷ ảnh không phải dùng để gọi mấy thứ bên trong những câu chuyện thần quái, mà là một loại sinh vật không nói rõ được. Toàn thân chúng nó màu đen, thân thể mỏng như tờ giấy, có thể lui tới tự nhiên ở trong các khe hẹp, hành động giống như là ma quỷ, vì vậy mới bị gọi là ‘quỷ ảnh’.
Sức tấn công của thứ này vô cùng mạnh, nhưng mà bọn nó lại không phải là đối thủ của tôi, thậm chí có thể nói bọn nó chính là cứu tinh của những người suốt ngày chạy tới chạy lui ở trong mộ như chúng tôi, bởi vì chúng nó lấy thi thể làm thức ăn!
Sau khi phản ứng lại tôi bất chấp mọi thứ, xông tới chỗ gai xương muốn cứng rắn xông qua nó, nhưng tôi không chỉ không thành công, trên cánh tay còn bị xé ra một lớp da rồi bị nước thấm vào đau tới âm ỉ.
Nhưng tôi lại không hề để ý tới chuyện này, bởi vì trên eo của Dược Quán Tử đã bị gặm mất một miếng thịt lớn!
Mặc dù ông ấy đã ‘sống lại’, nhưng thi thể của ông ấy vẫn có ý nghĩ vô cùng lớn với chúng tôi, trước tiên không nói tới những lọ thuốc trên người ông ấy, chỉ nói tới ông ấy là chiến hữu của chúng tôi, chúng tôi đã không thể nào trơ mắt nhìn thi thể của ông ấy bị thứ này xé thành mảnh nhỏ như vậy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận