Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 111: Rắn Độc Chết

“Rắn Độc bị thương thế nào?” Tôi vội vàng quan sát bốn phía một chút rồi hỏi Manh Hiệp.
Nét mặt Manh Hiệp khó coi, Manh Hiệp dẫn chúng tôi đi tới góc khuất của gian mật thất. Tôi đi theo, nhìn thấy Rắn Độc, sau đó biểu cảm của tôi đột ngột thay đổi.
Rắn Độc đang nhắm mắt lại dựa vào trong góc, rõ ràng là đã hôn mê. Cả người anh ta toàn là máu, trong lúc nhất thời vẫn chưa nhìn ra anh ta bị thương ở đâu, chỉ từ sắc mặt xám trắng của anh ta có thể nhìn ra anh ta đang rất bất ổn.
“Bị thương chỗ nào?” Tôi vội hỏi một câu, nhìn lượng máu này thì vết thương chắc hẳn còn đang chảy máu, cần phải kịp thời ngăn lại mới được.
Tôi đang muốn chất vấn Manh Hiệp sao không xem vết thương cho anh ta, nhưng bây giờ cũng không phải lúc đi tranh chấp chuyện này.
Biểu cảm của Manh Hiệp càng bất ổn hơn: “Toàn thân.”
“Có ý gì?” Tôi trợn to hai mắt.
Manh Hiệp kể lại tỉ mỉ: “Tôi cũng không biết, lúc chúng tôi bị quái vật mặt người ép đi vào một cái lối đi, anh ta bị gọi một tiếng thì đột nhiên trở nên như vậy.
Tôi cũng không biết anh ta bị làm sao, ban đầu anh ta cũng không nói, mãi cho tới sau đó cả người anh ta bắt đầu ứa máu thì mới nói cho tôi biết.
Tôi biết anh ta không thể nhúc nhích, vậy nên mới định tìm một chỗ rồi coi cho anh ta. Nhưng ai biết đánh bậy đánh bạ lại đi vào nơi này, sau đó lại không đi ra được.”
Manh Hiệp nói anh ta đã mò mẫm ở bên dưới một vòng, cũng không có phát hiện cửa vào lúc bọn họ đi vào. Rắn Độc lại không thể cử động, anh ta chỉ có thể đợi ở chỗ này, cũng may vừa rồi nghe được tiếng động ở phía trên truyền tới.
“Cậu cũng không sợ là Dư Thành Trạch sao?” Lão Yên vừa kiểm tra vết thương cho Rắn Độc vừa nói.
Manh Hiệp không thèm để ý đáp: “Cho dù là ông ta thì chỉ cần có cửa ra, tóm lại là có hy vọng.”
“Sao rồi?” Tôi lo lắng hỏi.
Lão Yên sầm mặt lại nói tình trạng tương đối kém, mặc dù không đến mức cả người đều là vết thương nhưng cũng không kém bao nhiêu. Ông ấy chỉ kiểm tra một hồi như vậy mà đã thấy bả vai, phần bụng, trên cánh tay ít nhất có năm chỗ bị thương rồi.
“Vết thương này rất kỳ quái, giống như là bị thứ gì đó xuyên qua vậy, nhưng Manh Hiệp cậu và cậu ta ở cùng nhau, sao lại chỉ mỗi mình cậu ta bị thương chứ?”
Lão Yên ngẩng đầu lên nhìn Manh Hiệp một chút, người sau vội nói: “Tôi cũng không biết, trên lối đi đó hình như có thứ gì đấy.”
“Manh Hiệp.” Lão Yên ngắt ngang lời Manh Hiệp: “Rốt cuộc cậu đang kiêng kỵ cái gì?”
Biểu cảm của Manh Hiệp bị một câu nói này làm thay đổi, anh ta nhếch môi cả buổi cũng không nói nên lời.
Tôi ngược lại không để ý đến bọn họ đang chơi đánh đố gì, chỉ hối lão Yên nhanh lên một chút, cứu Rắn Độc.
Lão Yên nhìn thoáng qua tôi, bình tĩnh nói: “Không cứu được.”
“Không thể nào! Sao lại không cứu được, rõ ràng anh ta còn thở mà.” Tôi đột ngột rống lên một câu.
Thật ra thì trong nháy mắt khi tôi nhìn thấy Rắn Độc cũng đã biết không cứu được anh ta, nhưng tôi không cam tâm. Mấy người chúng tôi cùng nhau đi ra, bây giờ chỉ còn lại tôi và Rắn Độc, nếu như anh ta cũng ra đi…
Tôi túm lấy cánh tay lão Yên, nghẹn ngào nói: “Lão Yên, ông thử lại lần nữa đi, thử lại lần nữa đi mà, nói không chừng có thể thành công mà đúng không. A!”
“Trường An…” Một giọng nói yếu ớt vang lên. Tôi lập tức ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy Rắn Độc mới vừa rồi còn đang nhắm mắt không biết từ lúc nào đã hồi quang phản chiếu, đang chăm chú nhìn tôi.
Tôi vội chạy tới trước mặt anh ta ngồi xuống: “Rắn Độc, anh nhịn một chút, lão Yên nhất định có thể cứu anh mà.”
“Cậu nghe tôi nói.” Rắn Độc ngắt lời tôi: “Tôi vừa mới thấy Dư Thành Trạch ở cái lối đi kia.”
“Cái gì?” Tôi trừng to hai mắt, sau đó hỏi anh ta, thương tích khắp người anh ta có phải là Dư Thành Trạch làm không?
Rắn Độc nghỉ ngơi một lúc lâu mới có hơi sức lần nữa mở miệng: “Cậu trước tiên đừng nói chuyện, tôi không có nhiều hơi sức như vậy.”
Câu này của anh ta làm vành mắt tôi đỏ lên. Tôi đang định nói gì đó, nhưng nhìn đến ánh mắt của anh ta lại không thốt nên lời.
Anh ta thấy tôi không nói lời nào, lúc này mới lên tiếng kể lại: “Tôi và Manh Hiệp bị quái vật mặt người dồn đến một chỗ trong lối đi. Con quái vật mặt người đó không dám theo tới, sau đó, sau đó Dư Thành Trạch đã xuất hiện! Không biết ông ta làm cái gì, trong lối đi đột nhiên xuất hiện rất nhiều thứ giống như là mũi tên, bắn thẳng tới tôi…”
Tôi nghe mà khó hiểu, nếu như nói Dư Thành Trạch muốn hại chúng tôi thì sao Manh Hiệp và Rắn Độc ở cùng nhau mà chỉ có mỗi Rắn Độc trúng chiêu?
Rắn Độc mở miệng nói hai chữ, nhưng nó nhỏ đến mức tôi gần như không nghe được. Tôi không thể làm gì khác hơn là kề lỗ tai qua.
Anh ta nói một cách đứt quãng: “Ông ta, ông ta rất quen thuộc nơi này, ông ta muốn các cậu chết, nhưng mà tôi đã phát hiện ra một vấn đề, hình như ông ta rất sợ… rất sợ gương.”
“Gương?” Trong đầu tôi bỗng chốc nhớ tới gương cổ Song Ngư ở trên bức bích họa.
Nhưng Rắn Độc đã không giải đáp được nghi ngờ của tôi, anh ta ngoẹo đầu một cái, hoàn toàn hôn mê. Tôi biết lần này anh ta hôn mê, sợ là cả Đại La Thần Tiên cũng không cứu được…
Tôi cứ ngồi như vậy, cho đến khi hai chân tê dại không còn tri giác cũng không nhúc nhích.
“Trường An…” Lão Yên thử gọi tôi một tiếng thăm dò. Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông ấy, có chút điên cuồng hỏi: “Vì sao người chết chỉ có mình anh ấy.”
Sau đó tôi chuyển tầm mắt đến trên người Manh Hiệp. Manh Hiệp như cảm giác được, vẻ mặt thay đổi, hồi lâu mới hỏi có phải tôi cho rằng anh ta cũng nên chết cùng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận