Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 130: Lật Thuyền Trong Mương

Lão Yên hỏi cô ấy làm sao vậy, cô ấy lại chỉ chỉ vào lối rẽ, nói ở đó không có vết máu.
Lão Yên xoay người đi được vài bước, khi quay lại, sắc mặt tối sầm: “Nói như vậy, vết máu đã đứt đoạn ở đây rồi à?”
“Không đứt đoạn.” Tôi chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại, giơ tay chỉ vào vách mộ trước mặt: “Mọi người nhìn kìa, có phải ở đó có vết máu không?”
Vết máu nằm ở giữa vách mộ, nhưng nếu không để ý, bạn sẽ chỉ nghĩ đó chỉ là một đốm đen nhạt màu mà thôi.
Lúc vừa mới đến đây tôi cũng không chú ý, nhưng khi họ đều nói không có vết máu ở lối rẽ, tôi mới nhận ra đốm đen kia có cùng màu với vết máu mà chúng tôi đã nhìn thấy trước đó, chẳng qua vì nó nằm ở giữa nên chúng tôi mới vô thức phớt lờ nó mà thôi.
Cô Thu đi tới sờ lên vết đen, trên ngón tay cô ấy lập tức xuất hiện một vệt màu đỏ nhạt, sắc mặt của cô ấy cũng theo đó mà thay đổi: “Sao lại có vết máu ở đây?”
Chúng tôi bối rối nhìn nhau, cuối cùng Nha Tử ấp úng nói: “Chẳng lẽ … Anh ấy đi từ nơi này vào trong à?”
Nói xong, cậu ta còn đẩy vách mộ, sau đó Nha Tử chợt cảm thấy suy nghĩ của mình thật buồn cười, bèn sờ sờ mũi rồi lùi lại.
Tôi lại cảm thấy cậu ấy nói đúng, ảnh cổ không thể dẫn đường, lại ép Côn Bố phải dùng đến máu của mình, như vậy nơi này nhất định có gì đó rất kỳ quái.
Nếu không, trong lối đi dành cho trộm mà mấy người chúng tôi có thể đứng thẳng người mà đi như vậy, không có lý nào ảnh cổ lại phải dừng lại xa như vậy.
Vì vậy, tôi tiến lên vài bước, gõ vào vách mộ vài cái, sắc mặt tôi ngưng trọng khẽ lắc đầu với lão Yên: “Chắc là không có cơ quan…”
Lão Yên cau mày, cũng không để ý bản thân đang ở trong lối đi của một lăng mộ mà lấy một điếu thuốc ra châm lửa, nhưng chỉ hút hai hơi rồi đặt xuống, ánh mắt ông ấy trở nên nặng nề, không biết là đang suy nghĩ điều gì, cho đến khi tàn thuốc cháy hết ông ấy mới hoàn hồn lại.
Tôi thấy ông ấy đưa tay chạm vào vết máu trên tường, rồi ngẩng đầu nhìn lên phía trên: “Cậu ta đang đi lên rồi.”
“Lên rồi?” Tôi nhìn theo tầm mắt của lão Yên, quả thực đã nhìn thấy được một vết máu, đột nhiên tôi càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Dựa theo độ cao hiện tại mà nói, vị trí trục hoành mà chúng tôi đang đứng chắc cũng tương tự như hố mộ, độ cao chênh lệch với mặt đất cùng lắm cũng chỉ từ ba đến năm mét, chẳng lẽ ở đó có thứ gì sao?
Phía trên đỉnh cũng không quá cao, tôi có thể đưa tay với tới, lập tức gõ nhẹ quanh vết máu nọ, âm thanh trống rỗng vang lên.
“Bên trên trống không.” Tôi vội quay đầu lại nói với lão Yên.
Lão Yên đáp lại một tiếng ừ, sao đó chúng tôi cùng nhau tìm ra cơ quan. Lúc này cô Thu lại sốt ruột lên tiếng, nếu phiền phức thế này thì không bằng cứ trực tiếp cho nổ nơi này đi.
Chúng tôi đều không để ý đến cô ấy, suy cho cùng, ai cũng biết cô ấy chỉ nói như vậy thôi, chứ không làm thật.
“Lão Yên, di chuyển tay của ông sang bên trái nửa tấc!” Nha Tử đột nhiên mở miệng.
Lão Yên cẩn thận di chuyển nửa tấc theo lời cậu ấy, ấn vào nơi ấy đúng ba cái theo lời chỉ dẫn của Nha Tử, rồi lại di chuyển sang bên phải một tấc, ấn thêm mấy cái nữa.
Sau khi ấn liên tiếp bốn lần như vậy, chúng tôi nghe thấy một tiếng răng rắc, phía trên đầu chúng tôi, một viên gạch khoảng nửa trượng vuông từ từ di chuyển, một mùi giống như mùi hùng hoàng bay ra.
Lão Yên buồn cười nói: “Khó trách ảnh cổ không dám tới đây, lần này cũng coi như Côn Bố bị lật thuyền trong mương, chẳng có mấy ngôi mộ lại dùng tới hùng hoàng đâu.
Hùng hoàng quả thực có thể xua đuổi rắn rết côn trùng, theo lý mà nói, thứ này rất phù hợp để sử dụng trong các lăng mộ, không phải người xưa chưa từng sử dụng hùng hoàng, nhưng hùng hoàng không thể sử dụng liên tục trong thời gian dài, nên sau này người ta đã không dùng tới thứ này nữa.
Bởi vì ảnh cổ không dám đi tới, nên tôi luôn cho rằng phía trước tồn tại thứ gì đó rất đáng sợ, bây giờ ngủi được mùi hùng hoàng, tôi mới yên tâm thở hắt ra.
Ngay sau đó, tôi lại có chút tò mò, làm sao Nha Tử biết được cách mở cơ quan này vậy? Cậu ta chỉ cười khúc khích, nói, cậu ta và giáo sư Hứa đã nghiên cứu về nguyên lý của mấy loại cơ quan này rất lâu, vừa rồi cậu ta thấy bố trí ở nơi này khá giống với những gì đã học, đánh bậy đánh bạ không ngờ lại trúng thật.
Lão Yên vỗ vỗ vai Nha Tử: “Không tồi, không uổng công dạy dỗ của thầy nhà cậu.”
Cô Thu phớt lờ cuộc trò chuyện của chúng tôi, nhanh chóng lấy một sợi dây leo núi từ trong balo ra, tung lên phía trên rồi nhanh nhẹn trèo theo dây, cô ấy còn sốt ruột bảo chúng tôi nhanh lên.
Chúng tôi lần lượt leo lên theo sợi dây của cô Thu, cô ấy thu dây thừng lại, quan sát bốn phía xung quanh một lượt, nói: “Thú vị đấy, vừa mới vào núi đã có thu hoạch rồi!”
Chúng tôi đứng yên một lúc rồi mới phát hiện ra cô ấy đang nói tới cái gì, nơi chúng tôi đang đứng là một lối đi mở rộng cho ngôi mộ, hai bên lối vào mộ cứ cách một mét là lại có một bức tượng bằng đồng thau hình người, chúng cao chừng hai mét.
Có thể nhìn thấy trước mắt có mười bức tượng như vậy, còn ẩn trong bóng tối kia không biết có thêm bao nhiêu bức tượng nữa.
Những bức tượng hình người này thoạt nhìn không giống người Trung Nguyên cho lắm, đường nét thậm chí còn sắc sảo hơn cả người Tây Vực…
“Đây không phải là những bức tượng trong di tích Tam Tinh Đôi sao?” Nha Tử sợ hãi nhìn những bức tượng hình người này, sau khi phản ứng lại, cậu ta lập tức móc camera trong túi ra, lao đến bức tượng bằng đồng gần nhất để chụp vài tấm với đủ các góc độ khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận