Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 634

"Trường An, đừng ngẩn người như vậy!" Lão Yên quát to một tiếng.
Tôi định thần lại, nhưng sau đó lại đột nhiên truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, ngay khi tôi cúi đầu nhìn xuống thì thấy một con rối đang nhe răng trợn mắt cười toe toét với tôi. Trong khoảnh khắc tôi cúi đầu xuống đó, nó lại cắn một phát vào lồng ngực của tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào cổ của con rối rồi lại đâm mạnh con dao găm vào đó lần nữa.
Lạch cạch một tiếng, nó rơi xuống đất và vỡ thành hai mảnh, nhưng tôi không có tâm tư đến quản nhiều như vậy.
Con rối của con hàng này thắng ở chỗ có số lượng rất nhiều, tuy không phải đặc biệt lợi hại nhưng nếu cứ bị chúng quấy rầy như thế này thì vẫn có thể tiêu hao hết tinh lực của người khác, chờ đến khi con rối thứ ba chết ở dưới con dao của tôi thì phi đao cũng trở nên hoàn toàn vô dụng.
Tôi đâm phi đao vào cổ của một con rối và không còn rút nó ra nữa, thay vào đó là sử dụng con dao găm mà lão Yên đưa cho tôi.
Con dao găm này vô cùng sắc bén và dễ sử dụng hơn so với phi đao. Trong chớp mắt, xung quanh tôi đã trống đi một mảnh.
Tôi liếc nhìn xung quanh thì thấy ở chỗ của cô Tứ không có con rối nào, chắc hẳn là do người đó cũng biết mình không quấn lấy được anh ấy, thế nhưng cô Tứ vẫn luôn bị tiêu hao sức lực, cho nên cũng không còn sức lực để cố thêm những người khác.
Tôi chuyển sự chú ý của mình sang chủ nhân của con rối, chỉ khi giải quyết được ông ta thì những con rối này mới có thể dừng lại!
Tôi siết chặt con dao găm, vừa xử lý con rối vừa lặng lẽ đến gần người điều khiển con rối.
“Chi chi.”
Một tiếng kêu vang lên như tiếng chuột, tôi cúi đầu kiểm tra thì thấy một con rối ghé vào bên chân của tôi đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào tôi, còn thanh âm kia là từ trong miệng của nó phát ra tới.
Nhưng điều khiến tôi dừng bước không phải là cái này mà là tướng mạo của con rối này.
"Nhị Cẩu..." Tôi khàn giọng gọi một câu.
Bởi vì tướng mạo của con rối này thế mà trông giống hệt với Nhị Cẩu Tử!
Tôi không tự chủ được mà ngồi xổm người xuống và đưa tay ra muốn chạm vào nó.
Ngay khi tôi đưa tay ra, ánh mắt của nó đột nhiên trở nên dữ tợn, một hơi muốn cắn vào tay của tôi.
Nhưng nó lại khó có thể tiến thêm một bước nữa, bởi vì con dao của tôi đã đâm vào cổ nó trước một bước.
Tôi đứng dậy và nhìn người điều khiển con rối được mấy con rối bảo vệ ở sau lưng: “Ông đến đây là vì tôi đúng không?”
Nhị Cẩu Tử lúc ra đi đã tám tuổi, cho nên không còn phù hợp với yêu cầu chế tạo con rối, huống chi lúc cậu ấy ra đi, thi thể cũng không còn hoàn chỉnh… Tôi thở ra một hơi, cho nên con rối này chỉ là đồ nhái.
Nhưng điều khiến tôi để ý chính là làm thế nào mà người điều khiển con rối này biết được sự tồn tại của Nhị Cẩu Tử, thậm chí ngay cả vẻ ngoài của cậu ấy cũng đều biết và biết luôn cả việc chính tôi đã hại chết Nhị Cẩu Tử?
Nói như vậy có thể có chút vô sỉ, nhưng lúc chúng tôi về nhà thì Nhị Cẩu Tử đã chết ngay trong đêm sau khi tiến vào mộ, xét theo phản ứng của cha mẹ cậu ấy thì hẳn là bọn họ cũng không biết cậu ấy đã đi cùng tôi vào mộ, sau đó mới hứng chịu tai vạ thảm khóc bất ngờ như thế.
Huống hồ tôi còn không nói bất cứ chuyện gì, có lẽ lúc đó là do tôi nhát gan nên sợ phải gánh chịu phần trách nhiệm này.
Cho nên người duy nhất biết Nhị Cẩu Tử vì tôi mà chết cũng chỉ có cha của tôi, vậy tại sao người ở trước mặt tôi đây lại biết?
Tôi vốn cho rằng ông ta vì lão Yên mà đến, nhưng hiện tại xem ra ông ta hẳn là vì tôi mà đến.
Người điều khiển con rối cười nhẹ vài tiếng, âm thanh như tiếng cạo xi măng bằng thủy tinh, khiến cả trái tim tôi đều lạnh buốt.
“Ông sao lại biết được?”
Chỉ có bản thân tôi mới có thể hiểu được câu nói này, sau câu này, toàn bộ con rối đột nhiên ngừng chuyển động, tất cả những con rối nhỏ đều tụ tập ở xung quanh tôi, chỉ cần người điều khiển con rối ra lệnh một tiếng, bọn chúng sẽ xé xác tôi thành từng mảnh.
Nhưng người điều khiển con rối lại xua tay, khiến cho những con rối bảo vệ ở trước mặt ông ta tránh ra.
Ông ta tiến vài bước về phía tôi, ngay khi đám người lão Yên chuẩn bị nổ súng thì bị tôi nghiến răng ngăn lại: "Để ông ta tới!"
Tuy nhiên, chủ nhân của con rối chỉ tiến lại gần vài bước rồi dừng lại, ông ta dùng tay xốc mũ lên rồi ngẩng đầu nhìn về phía tôi: "Trường An, cậu nhìn xem tôi là ai?"
Giọng nói kia vẫn khàn khan như cũ, nhưng giọng điệu của nó lại khiến người ta cảm thấy quen thuộc.
Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta hồi lâu, sau đó ông ta lại làm ra động tác sờ sờ vào đầu mình khiến tôi như bị sét đánh!
“Chú, tại sao lại là chú?” Tôi chật vật nói thành một câu, chỉ cảm thấy cuộc đời đã mở ra một trận vui đùa cực lớn cho tôi.
Nếu đúng là chú ấy, cho dù chú ấy có giết tôi thì tôi cũng sẽ không một lời oán giận.
“Chú Lý, chú… Tại sao chú lại…?”
Không sai, người trước mắt tôi chính là cha của Nhị Cẩu Tử, ngay cả động tác mà chú ấy vừa làm cũng khiến tôi cảm thấy quen thuộc, bởi vì trước kia mỗi lần tôi đến nhà chú ấy chơi, chú ấy đều sẽ dùng tay chạm vào đầu tôi, cũng chính là độ cao vừa rồi kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận