Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 601

Tiếng sáo du dương đột nhiên vang lên... Cả người tôi chấn động, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào ngực mình.
Lần này tôi tuyệt đối không nghe lầm, cây sáo U Lâm đã tự vang lên.
Tiếng sáo du dương, thậm chí mang theo nhẹ nhàng, nhưng nghe vào trong tai tôi thì lại giống như ma chú.
Tôi vẫn nhớ lão Yên từng nói trên đời này thực chất không hề có ma quỷ và tất cả những hiện tượng kì lạ mà chúng ta gặp phải đều có thể dùng khoa học để giải thích được.
Nhưng điều này phải giải thích thế nào đây?
Cây sáo trong lồng ngực tôi chợt vang lên, rốt cuộc nên dùng lý do gì để giải thích điều này?
Nhưng vẻ mặt lão Yên đột nhiên trầm tĩnh lại, thậm chí còn cười nói: “Tôi quên mất cậu còn có sáo U Lâm.”
Nói xong ông ấy không hề quản tôi nữa mà hết sức chăm chú nhìn về phía trước, sẵn sàng chiến đấu.
Còn tôi thì đứng chết trân ở trên cầu Nại Hà, hoàn toàn không biết lão Yên yên tâm cái gì, bởi vì cầu Nại Hà đã sụp đổ, tuy chiếc cầu này không dài những chỗ sụp bắt đầu ngay dưới chân nên tôi đã bị rơi xuống dưới ngay lập tức.
Sau khi rơi xuống nước, ý nghĩ đầu tiên trong lòng tôi chính là: Ông đây năm nay có phải đã phạm vào thủy tai?
Nhưng cảm giác chết đuối ở trong tưởng tượng cũng không đến, tôi chỉ cảm thấy người mình lơ lửng nhẹ nhàng, giống như đang nằm trên bông.
Tiếng sáo vẫn đang tiếp tục nhưng giai điệu đã thay đổi, tiếng sáo bi thương như một bản nhạc buồn vang lên bên tai, rõ ràng tôi rất muốn đứng dậy hỗ trợ đám người lão Yên, nhưng cơ thể như hoà làm một với xúc cảm mềm như bông ở bên dưới.
Tôi chật vật quay đầu, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Phía dưới hoàn toàn không phải là nước sông Vong Xuyên, mà là tầng tầng lớp lớp những sợi lông rất dày.
Tôi đưa tay cẩn thận sờ vào, không rõ vì sao mình lại bị mắc kẹt, rõ ràng phía trên này rất khô ráo.
“Phì...”
Tôi dùng sức ấn một chút, một tiếng thở dốc nặng nề truyền đến, không giống như tiếng người, tôi chắc chắn âm thanh này phát ra từ vật có bộ lông xù bên dưới mình.
Cái quái gì thế?
Tôi hãi hùng, theo bản năng sờ vào con dao găm thì phát hiện con dao găm tôi giắt bên hông đã biến mất, chắc là nó đã văng ra lúc tôi rơi xuống.
Bây giờ cũng không thể lấy được đồ gì trong túi, huống chi trong túi của tôi căn bản không có vũ khí gì.
Lúc tôi đang nắm chặt tay chuẩn bị sử dụng tay không, bỗng nhiên nhớ tới lời của lão Yên: Cây sáo này cậu hãy giữ lại, có lẽ nó có thể cứu cậu một mạng.
Nghĩ đến đây tôi liền đưa tay lấy cây sáo trúc từ trong ngực ra, nắm thật chặt trong tay.
Cây sáo màu đen toả ra hơi ấm, kỳ lạ thay khi tôi cầm sáo trên tay, tiếng sáo bỗng im bặt.
Phải chăng vừa rồi nó phát ra tiếng sáo thật ra là một lời cảnh báo?
Tôi vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ nhưng còn chưa kịp nghĩ ra thì thứ bên dưới đã động đậy, tôi kinh hãi phát hiện sở dĩ mình không cử động được là do bị móng vuốt của thứ này tóm lấy.
Móng vuốt của nó bị lấp trong những sợi lông dày mà lúc đầu tôi không hề cảm nhận được.
Mãi đến khi nó khẽ động, bên hông của tôi cảm giác được lực đạo, lúc này mới phát hiện nó vậy mà đang túm lấy tôi.
Toàn thân tôi cứng đờ, mặt cũng biến sắc khi nghĩ đến cảnh tượng một con quái vật khổng lồ đang túm lấy mình!
Nhưng tôi lại không thể nào nhúc nhích được, chỉ có thể cố hết sức đưa cây sáo lên miệng, dùng hết sức mà thổi, nhưng tôi không biết chơi nhạc cụ, đừng nói là thổi sáo, ngay cả một tiếng vang tôi cũng thổi không ra...
Phía trên truyền đến một loạt tiếng đánh nhau, nương theo tiếng quát tháo của bọn họ, tôi càng nóng nảy, thật vất vả mới cùng bọn họ tiến đến cùng một chỗ.
Nhưng một chút việc cũng không giúp được, đây cũng không phải là tình cảnh mà tôi muốn.
Trong lúc lo lắng, tôi phồng má dùng sức thổi một cái. Một âm thanh chói tai chui vào lỗ tai, suýt chút nữa tôi chịu không nổi muốn buông tha, nhưng đây là hy vọng duy nhất của tôi, tôi chỉ có thể kiên trì thổi.
U Lâm?
Một giọng nói khàn khàn phát ra từ dưới thân thể, nghe như là một người nói lắp đang cố gắng ghép nối các từ lại với nhau, giọng nói này không mang theo địch ý nhưng lại khiến tôi sởn hết gai ốc.
Thứ quái vật khổng lồ này lại có thể nói chuyện?
Tất cả can đảm mà tôi vừa lấy lại bỗng chốc biến mất, thử vài lần cũng không thể thổi tiếng sáo nào ra hồn, chỉ có mấy âm điệu đinh tai nhức óc.
“Có phải... là U Lâm không?”
Giọng nói đó lại vang lên lần nữa, tôi gật đầu, sau đó ý thức được thứ kia có thể nhìn không thấy, tôi lại lên tiếng.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại trả lời một con quái vật, tôi chỉ theo bản năng mà làm như vậy.
“Thì ra là nó...”
Giọng của con quái vật có chút ý cười, lần này ngược lại rất thuận miệng, tôi lập tức cảm giác được lực bên hông càng chặt hơn một.
Tôi lo lắng muốn thổi vang sáo U Lâm lần nữa, nhưng tiếng cười sâu kín đã truyền tới: “Tôi đưa cậu lên... Chúng ta sẽ gặp lại.”
Vừa dứt lời, tôi chỉ cảm nhận được một lực lớn đột nhiên đẩy bên hông mình, sau đó cả người bay lên không trung, một hai giây sau thì nện xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận