Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 226: Con Tằm Khổng Lồ

Tôi lắc đầu, ý bảo anh ta nói nhỏ chút, vừa rồi chỉ vì tôi đã nhìn thấy thứ như vậy nên mới cố ý nói vài câu với Nha Tử, muốn anh ta thả lỏng một chút, nhưng bây giờ xem ra đã vô dụng rồi.
Chúng tôi đã rời khỏi nơi vừa đứng, mặc dù vẫn là lối vào lăng mộ nhưng tơ tằm trên đường lại càng dày đặc hơn, toàn bộ tường mộ như được nhuộm thành màu trắng.
Điều khiến cho da đầu người ta tê dại là, trên đám tơ tằm ấy còn có những con tằm đang bò lổm ngổm, con nào con nấy đều đang mở to đôi mắt bằng hạt đậu xanh để nhìn chúng tôi chằm chằm, cảm giác giống hệt như khi chúng tôi bị theo dõi trước đây.
Cách lối đi trong lăng mộ không xa có một vật thể mềm màu trắng khổng lồ, trông mềm như bông đang chặn phía trước, tôi và Nha Tử chỉ cần bước thêm vài bước là có thể đụng trúng vào nó.
Hai chân của Nha Tử bắt đầu run lên, giọng của anh ta đã như sắp khóc, anh ta bảo mình sợ mất mấy thứ mềm mềm như thế này, vì sao lại cứ gặp phải chúng hết lần này đến lần khác chứ?
“Lúc ở bên ngoài tôi cũng đâu thất anh sợ mấy con tằm kia đâu? Sao bây giờ lại sợ rồi?” Tôi cẩn thận để bản thận không đụng đến vách tường, sau mới cất giọng trêu ghẹo Nha Tử.
Nha Tử cười hắc hắc hai tiếng, xấu hổ nói không phải vì đám tằm đó nhỏ sao, còn con rắn khổng lồ nọ và quả bóng trắng này đều rất lớn.
Tôi vừa tháo khẩu tiểu liên B56 bên lưng xuống, vừa dặn dò Nha Tử lát nữa nhất định phải chạy theo tôi.
“Yên tâm, dù gì tôi cũng là một thành viên của 701.” Nha Tử vỗ vỗ bộ ngực, rồi cũng lấy ra một khẩu súng lục, nhanh chóng mở chốt an toàn, hướng về thứ kia và định nã một phát súng.
Tôi vội ngăn anh ta lại, mắng nhỏ: “Anh bị dọa đến choáng váng đầu óc rồi à? Chưa biết mô tê gì đã bắn bừa bãi thế.”
“Quan tâm nó là cái gì, cứ cho nó một phát súng để diệt nó trước rồi hãy nói!” Nha Tử lại giơ súng lên một lần nữa.
Tôi đè chặt tay anh ta lại, trừng mắt với anh ta một cái, sau đó ra hiệu cho Nha Tử im lặng, rồi chỉ chỉ sang bên cạnh, nói nhỏ: “Chúng ta thử xem có thể né được thứ này không.”
Nha Tử miễn cưỡng cất súng đi, nói thầm một câu mình vừa nhìn thấy thứ này là muốn đánh chết rồi, tôi tức giận đáp lại, sao lúc buộc bom vào con rắn khổng lồ anh ta lại không chủ động xin ra trận đi?
Anh ta bị tôi nói thế thì xoa xoa mũi, lúc này mới hỏi tôi định đi về phía nào?
“Sao tôi biết được, cứ đi bừa rồi.” Tôi kéo Nha Tử nhẹ nhàng lùi lại mấy bước, định tránh quả cầu kia trước rồi mới tính sau.
Ai ngờ tôi mới vừa lùi lại hai bước, Nha Tử liền nắm chặt tay áo của tôi, nói: “Nó, hình như nó đang cử động.”
Cử động?
Tôi nhìn lên quả bóng kia, quả nhiên tôi thấy nó đang vặn vẹo thân mình, thân hình tròn vo của nó đang từ từ di chuyển.
Nha Tử lại cầm chặt súng trong tay, kéo dây thừng và nói: “Chúng ta vẫn nên đánh phủ đầu đi, đừng quan tâm nó là thứ gì, chỉ cần biết cử động thì không có chuyện súng bắn không chết.”
Nói xong, động tác của anh ta rất nhanh, khiến tôi căn bản không kịp phản ứng lại.
Chỉ thấy viên đạn nhanh chóng bay về phía quả bóng kia, nhưng cuối cùng đạn không dừng lại bên người quả bóng kia mà trực tiếp biến mất.
Thấy cảnh ấy, tim tôi như sắp vọt ra khỏi cổ họng, đây đúng là trận bát quái, chỉ cần một viên đạn cũng có thể kích hoạt tới một cơ quan nào đó, khiến đạn bay ngược lại!
Đợi một lát mà không thấy viên đạn kia quay lại, tôi mới yên tâm, nhưng lửa nóng trong lòng lại nổi lên, tôi thẳng tay đánh vào ót của anh ta một cái: “Anh quên lối đi trong mộ này là trận bát quái à, nếu viên đạn kia mà bay ngược trở lại về phía chúng ta, anh có chạy nổi không?”
“Nhất thời căng thẳng quá, căng thẳng quá ấy mà, cậu xem, cũng đâu có chuyện gì xảy ra chứ? Hơn nữa, quả cầu kia cũng không cử động nữa rồi.” Nha Tử xoa xoa ót, còn có chút đắc ý, khiến tôi nhìn mà muốn đánh anh ta thêm một cái nữa.
Nhưng giây tiếp theo, tôi không còn suy nghĩ này nữa, bởi vì quả cầu trong miệng Nha Tử kia đã đột nhiên cử động, vừa mở ra vừa di chuyển về phía hai người chúng tôi.
“Chạy mau!” Tôi lôi tay Nha Tử, quay đầu bỏ chạy, cũng mặc kệ chúng tôi có thể kích hoạt thêm cơ quan nào khác hay không.
Quả bóng này mang lại cho tôi một cảm giác rất bất an, bởi vì từ sau khi nó chuyển động, những con tằm nằm trên tơ tằm kia đã bắt đầu ngẩng đầu lên, thậm chí những sợi tơ tằm cũng đã nhúc nhích, như thế chúng có thể bay ra khỏi tường và cuốn lấy người chúng tôi bất cứ lúc nào.
Nha Tử cũng bị dọa rồi, liên tục lẩm bẩm không phải vừa rồi nó còn bất động sao, sao bây giờ lại di chuyển nhanh thế.
“Anh đừng nói nhảm nữa, mau chạy đi!” Tôi hét lớn, cũng không biết có phải Nha Tử đã bị doạ tới choáng váng rồi hay không, ấy vậy mà không hề cử động, hại tôi bị trói cùng với anh ta cũng không chạy nổi.
Nha Tử nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, anh ta bảo mình đang chạy mà.
Chúng tôi liếc nhìn nhau trong một giây đồng hồ, rồi cùng đồng thời quay lại nhìn phía sau, chỉ thấy có một con tằm to lớn đang phun tơ tằm quấy chặt lấy chân của Nha Tử…
“Đây… Đây chính là quả cầu vừa rồi sao?” Tôi lẩm bẩm một câu.
Nha Tử kêu lên một tiếng, rồi dưới ánh mắt khiếp sợ của tôi, anh ta lôi máy ảnh ra, hướng thẳng về phía con tằm to lớn kia mà chụp mấy tấm liên tiếp, tôi nhìn mà chỉ biết trợn mắt há mồm.
“Trường An, cậu mau mau nghĩ cách đi, sao lại đứng ngây người ra như thế?” Giọng của Nha Tử đã khiến tôi hồi hồn lại, tôi vừa kéo mấy sợi tơ trên chân anh ta, vừa hỏi không phải anh ta đang sợ sao? Sao còn nhớ tới chuyện chụp ảnh con tằm kia chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận