Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 288

“Anh không cần biết tôi là ai, anh chỉ cần nói có muốn tìm A Thanh không thôi?” Tôi không chắc liệu lúc này có phải là thời cơ thích hợp để tiết lộ thân phận của mình không nên chỉ nói cho qua.
Ninh Viễn cười lạnh: “Đêm hôm trước chính cậu là người theo dõi tôi phải không? Cậu ẩn núp cũng thật kĩ, nói đi, cần điều kiện gì thì cậu mới giúp tôi tìm A Thanh về đây?”
Tôi thở phào: “Nói cho tôi biết nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao các người phải giấu giếm.”
"Đây là mục đích của cậu à?" Ninh Viễn nghi ngờ nhìn tôi, dường như không tin tôi tốn nhiều công sức như vậy chỉ vì để nghe ngóng tin tức.
Tôi gật đầu, anh ta đột nhiên nở nụ cười nhưng nụ cười này có chút thê lương: “Tôi đã hứa với giáo sư Cố là sẽ không nói, nhưng bây giờ tôi không quản được nhiều như vậy. Người anh em, chỉ cần cậu mang A Thanh về đây, cho dù chỉ là một mảnh xương cốt, tôi sẽ nói cho cậu toàn bộ chân tướng!”
“Tôi cần dây thừng leo núi, đèn pin, tốt nhất là có thêm một khẩu súng, nếu không có thì thuốc súng cũng được, đừng nói với tôi anh không có thứ này, đội khảo cổ các anh luôn chuẩn bị một ít, đúng không?” Tôi cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp nói hết một lượt những thứ mình muốn.
Tôi không biết tình hình phía dưới thế nào, chuẩn bị một chút không hề thừa.
Ninh Viễn không nói hai lời, quay đầu nhìn về phía Tiểu Thịnh vẫn ngồi dưới đất, cất giọng lạnh lùng: Cho cậu một giờ, tôi muốn nhìn thấy những thứ này, nếu không tôi sẽ tước đi tư cách đội viên khảo cổ của cậu.”
Tiểu Thịnh vội vàng đứng lên, nói anh ta sẽ lập công chuộc tội.
Sau đó liền vội vã chạy đi.
“Anh Ninh, nếu như tôi không tìm được thì sao?” Tôi đá những tảng đá rời rạc cạnh vách đá, tảng đá lăn xuống, biến mất trong rừng cây rậm rạp, điều này luôn khiến tôi cảm thấy bất an.
Ninh Viễn lạnh lùng liếc nhìn tôi: “Vậy lấy tội danh cậu giấu giếm thân phận trà trộn vào đội khảo cổ, báo lên trên.”
“Ha ha, đến lúc đó tôi sợ người hối hận chính là anh!” Tôi đáp, lời này tuy không có ý cụ thể, nhưng tôi cho rằng nếu bọn họ không giấu giếm mà để 701 can thiệp sớm một chút nói không chừng hôm nay sẽ không xảy ra thảm kịch.
Ninh Viễn trong mắt lóe lên, một lúc lâu sau mới nói chuyện đã xảy ra rồi, có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Tôi nhìn anh ta, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, một giây trước còn hận không thể đi chết, lúc này lại có thể nói ra những lời này sao?
Khi ánh mắt của tôi chạm phải ánh mắt của anh ta, tôi bỗng giật mình, nhìn bộ dáng này của anh ta chẳng lẽ còn tồn tại suy nghĩ muốn tự sát?
“Yên tâm đi, trước khi gặp A Thanh tôi sẽ không làm ra hành động ngu ngốc gì đâu.” Ninh Viễn nhìn ra suy nghĩ của tôi, liền giải thích.
Ý anh nói là sau khi nhìn thấy rồi thì không thể đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì à?
Tôi nghe mà run sợ trong lòng, tuy rằng tôi đã gặp qua không ít người chết, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn người đang sống sờ sờ đi tìm chết, cho nên dù anh ta đã nói như vậy, từ đầu đến cuối tôi vẫn nói chuyện với anh ta, từng giây từng phút luôn chú ý đến nhất cử nhất động của anh ta.
Khi hai chúng tôi đang trò chuyện thì Tiểu Thịnh thở hổn hển chạy đến.
Anh ta đưa cho tôi chiếc ba lô nhỏ trên tay: “Mọi thứ cậu muốn đều có trong đó. Tôi cũng lấy cho cậu một ít đồ ăn và một số đồ dùng có thể có ích.”
Tôi mở ba lô ra nhìn, thấy ngoài những thứ tôi yêu cầu, anh ta còn lấy thêm cho tôi mấy gói lương khô và một bình nước, cộng thêm mấy thứ lặt vặt như la bàn, dao găm.
“Đủ chưa?” Tiểu Thịnh lo lắng hỏi.
Tôi gật đầu, đeo ba lo lên lưng, nhìn thoáng qua sắc trời rồi nói: “Sắp trưa rồi, nếu đến trời tối tôi còn chưa trở về thì các anh cũng không cần chờ, tôi sẽ tự mình trở về.”
Sau khi tôi nói xong, Tiểu Thịnh gật đầu, còn Ninh Viễn thì không đáp lại, nhìn bộ dạng của anh ta hẳn sẽ không nghe lời tôi.
Tôi thở dài, cũng không nói nhiều nữa lấy dây leo núi ra, cột một đầu ở trên người mình, đầu kia tìm gốc cây to lớn quấn chặt lên thân cây.
Tôi kéo căng dây leo núi, sau khi chắc chắn nó đã được buộc chặt liền chậm rãi leo xuống vách núi!
Lúc này đã gần giữa trưa, sương mù trong núi không quá dày đặc, tôi nhìn vách núi không thấy đáy cũng có chút khẩn trương!
Đây không phải là lần đầu tiên tôi làm mấy chuyện nguy hiểm, nhưng ngoại trừ năm tôi chín tuổi là nghé con mới sinh không sợ cọp ra, những lúc khác tôi đều không hành động một mình.
Tôi lau mồ hôi trên lòng bàn tay, bình tĩnh lại và bắt đầu trượt xuống từ từ!
Tôi không biết mình đã trượt xuống bao lâu, tôi dùng một tay còn lại lấy chiếc đèn pin trong ba lô ra, sau đó vừa trượt xuống dưới vừa chiếu đèn khắp bốn phía.
Tiểu Thịnh đã ném thi thể cùng với áo sơ mi bọc bên ngoài, nói không chừng sẽ treo ở trên cây nào đấy, đây cũng là nguyên nhân tôi lên tiếng sẽ giúp Ninh Viễn tìm về, bởi vì cũng không tốn quá nhiều sức.
Nhưng mắt thấy tôi đã sắp trượt xuống tới đáy vực mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của thi thể.
Tôi không khỏi lẩm bẩm, nếu rơi xuống từ độ cao thế này chắc chắn sẽ nát vụn, hoặc thi thể sẽ mắc lại trên cây nhưng dù sao cũng phải có một mảnh vụn chứ?
Nhưng cho đến khi chân tôi chạm đất, tôi thậm chí còn không thấy một vết máu nào.
Nắng mùa đông không quá gắt, cây cối dưới vách đá lại tươi tốt nên vừa đứng vững tôi đã cảm thấy lạnh thấu xương.
Ánh sáng bên dưới cũng tối hơn nhiều nên tôi giơ đèn pin lên và bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Tôi tìm kiếm dọc theo hướng mà Tiểu Thịnh ném thi thể xuống, cho dù lúc ném xuống có sai lệch thì cũng chỉ ở vài trăm mét xung quanh đây thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận