Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 660

Nhưng lão Yên không giải thích, vỗ vai tôi bảo tôi trở về chuẩn bị, trong buổi giao lưu tóm lại là có người muốn biểu diễn tiết mục, đừng đến lúc đó lại ngồi ngốc ra.
Tôi nằm ở trên giường ký túc xá, làm thế nào cũng không thể hiểu ý của lão Yên, về phần tiết mục kia lại càng không nghĩ ra. Tôi chỉ biết chút ít về mộ táng, còn lại cái gì cũng không biết, chẳng lẽ để cho tôi biểu diễn đào huyệt mộ à?
Dù sao có chuẩn bị hay không đều vô ích cả nên tôi dứt khoát ngủ cả buổi chiều, chờ đến thời gian lão Yên nói thì mới chậm rì rì đến dưới lầu tập hợp.
Mấy thành viên nòng cốt của 701 ngoài cô Thu vẫn còn đang ở bên ngoài chưa trở về, những người còn lại đều tham gia buổi giao lưu, còn có hai đồng chí bên bộ phận tình báo, đi theo phía sau lão Yên, ăn mặc cứ như đang đi xem mắt vậy.
Lão Yên vừa nhìn thấy tôi, lập tức dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Thằng nhóc này, mới có tí tuổi sao lại lôi thôi lếch thếch thế kia?”
Tôi đánh giá chính mình từ trên xuống dưới một phen, cái áo bông dày này sao lại lôi thôi lếch thếch?
“Quên đi, đi thôi.” Lão Yên đoán chừng cũng không muốn chậm trễ thời gian, phất tay bảo mọi người lên xe.
Hai chiếc xe lái ra khỏi Cục Di Tích Văn Hóa, chạy thẳng đến vùng ngoại ô xa hơn, trên đường lão Yên nói cho tôi biết địa điểm của buổi giao lưu lần này là 303 chọn, nói rằng đó là một nơi lộ thiên rất lãng mạn và thoáng đãng, rất có không khí.
“Trời lạnh như vậy, đầu bị cửa kẹp à?” Nha Tử lái xe cũng không quên mắng chửi người.
Lão Yên cười mắng Nha Tử một câu, nhưng hiển nhiên cũng đồng ý với lời nói của anh ta.
“Vậy sao ông còn đồng ý?” Những lời này của Nha Tử lập tức khiến lão Yên đen mặt, lật tay liền gõ lên trán Nha Tử.
Nha Tử còn chưa kịp phản ứng, tôi lại nở nụ cười bất lực, một câu này của anh ta không phải cũng có nghĩa là đầu lão Yên cũng bị cửa kẹp sao?
“Bọn họ nếu đã muốn nháo thì cứ để cho họ nháo đi, dù sao chọn ở đâu cũng giống nhau.” Lão Yên tựa lưng vào ghế, không biết nghĩ đến điều gì đó.
Xe càng chạy càng xa, vượt qua mấy thôn làng, cuối cùng quẹo vào một con đường nhỏ hai bên đều là cỏ dại.
“Đầu óc tên Lưu đầu hói này thật sự hỏng rồi sao?” Nha Tử cẩn thận lái xe: “Không biết còn tưởng là giết người phi tang xác đó chứ?”
Tôi đánh giá xung quanh sắc trời còn chưa hoàn toàn tối hẳn, bây giờ đất đều quý hiếm, nhưng mảnh đất này lại bỏ hoang, cũng khó cho Lưu Hàn Thu có thể tìm được một nơi như vậy.
Sau khi lái xe dọc theo con đường này hơn hai mươi phút, phía trước xuất hiện một mảnh ánh sáng, xem ra là đã tới nơi.
Nha Tử chậm rãi thắng xe, khinh thường nói: “Đây đâu phải học đòi văn vẻ, đây là tới bắt quỷ mới đúng?”
“Bớt nói đi.” Lão Yên liếc xéo anh ta một cái.
Tôi nắm chặt áo bông, đồng tình nhìn thoáng qua hai đồng chí tình báo kia, đoán chừng chẳng ai có thể ngờ một bữa tiệc giao lưu lại có thể đến một nơi ma quái như vậy.
Mặc dù đã là tháng hai, coi như là vào xuân, nhưng cái rét mùa xuân này rất khắc nghiệt, buổi tối thậm chí còn lạnh chẳng kém mùa đông.
Lão Yên dường như đã sớm có chuẩn bị, lôi từ cốp sau ra một cái túi vải, lấy từ bên trong ra hai cái áo khoác cho hai người bọn họ, lúc này mới không để cho bọn họ chết cóng.
“Lão Hứa, ông thấy thế nào?” Lão Yên nhìn về phía giáo sư Hứa.
Suốt đường đi giáo sư Hứa chẳng nói một câu, cho dù Nha Tử nhiều lần nói chuyện không chú ý ông ấy cũng không mở miệng, chỉ yên lặng nghe.
Nghe lão Yên hỏi, ông ấy mới nhẹ nhàng nâng gọng kính vàng: “Giao lưu thôi, đương nhiên là vừa múa vừa hát.”
“Đúng vậy, đêm nay phải vui vẻ nha.” Lão Yên cười đáp.
Nói xong hai người bọn họ còn liếc mắt nhìn nhau, chúng tôi nhìn mà trong đầu toàn sương mù, hoàn toàn không biết hai người kia đánh đố cái gì.”
“Ơ kìa, người đến rồi sao không qua?", Lưu Hàn Thu giống như mới chú ý tới xe của chúng tôi, tự mình đi tới đón.
Lão Yên xoa xoa tay: “Chủ nhiệm Lưu hao hết tâm tư làm ra trường hợp lớn như vậy, chúng tôi phải đứng ở xa thưởng thức một hồi mới được.”
Hai người anh qua tôi lại nói vài câu, liền đi về phía có ánh sáng kia.
Không thể không nói Lưu Hàn Thu đúng là đã bỏ công bỏ sức, mấy chục ngọn đèn dầu sắp xếp rất đẹp mắt, ánh sáng nhu hòa chiếu lên người chúng tôi, dường như ngay cả nhiệt độ cũng cao hơn một chút.
Trên mặt đất trải mấy tấm thảm, đồ ăn được bày biện chỉnh tề, có mặn có chay, còn có chút hoa quả không thường thấy mùa này, thậm chí còn có thuốc lá, thoạt nhìn rất ngon miệng.
Ở phía sau những thứ này, Lưu Hàn Thu còn dựng lên ba bốn cái lều trại, nói đêm nay mọi người cũng đừng nghĩ việc trở về.
Tôi nhìn vào trong đám người Lưu Hàn Thu mang tới, Trường Không, Dạ Tinh xem như quen thuộc, người đàn ông râu ria giống như đầu gỗ kia cũng ở đây, mà phía sau bọn họ còn có ba người phụ nữ với ba phong cách khác nhau.
Một người ở giữa có dáng người cao gầy, phong cách rất giống cô Thu, chỉ là cô Thu có vẻ phóng khoáng còn người này lại có chút kiêu ngạo.
Một người bên trái thoạt nhìn còn giống như là một học sinh, chải tóc mái ngang, buộc thành đuôi ngựa gọn gàng trước ngực, ăn mặc cũng giản dị, nhất thời khiến tôi cảm thấy mình đi nhầm chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận