Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 336

Thời gian giống như dừng lại, dưới ánh mắt đó, Thương Thần đã sửng sốt trong giây lát, ngay cả động tác bóp cò cũng chậm nửa nhịp, mà khi viên đạn xé gió lao ra thì hung thi đã cách anh ta rất gần.
Lão Yên nhanh chóng có phản ứng, lập tức kéo Thương Thần lại, giơ súng chặn móng vuốt của hung thi đang vươn đến.
Răng rắc ...
Khẩu súng tiểu liên thế mà lại trực tiếp vỡ nát dưới móng vuốt của hung thi, lão Yên thấy không ổn nên liền vứt súng đi, kéo Thương Thần lùi lại vài bước, lấy chu sa trong túi ra vung về phía hung thi.
Theo dân gian truyền lại, những vật âm tà rất sợ chu sa, hung thi đương nhiên cũng không phải ngoại lệ. Tuy nhiên, tác dụng của chu sa đối với nó lại không đáng kể, chỉ khiến hành động của nó dừng lại một giây mà thôi.
Nhìn thấy sự chênh lệch rõ ràng về sức mạnh này, tôi ngày càng bình tĩnh hơn, lấy ra “Tinh Quan Yếu Quyết” và bắt đầu lật xem ngay tại chỗ!
Tôi không làm theo chỉ dẫn của lão Yên mà bắt đầu tìm kiếm từ cuốn “Thất Sát”, bởi vì cuốn sách cuối kia thật sự quá khó hiểu, tôi tự nhận khả năng hiểu biết của mình không cao đến thế, dưới tình huống này tôi gần như không thể tự mình tìm ra giải pháp được. Ngược lại tôi quen thuộc với hai cuốn sách đầu tiên hơn, cho nên, nếu muốn tìm ra biện pháp chắc sẽ dễ dàng hơn một chút.
"Trường An, đừng xem nữa." Giáo sư Hứa đột nhiên nói.
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn ông ấy, sau đó nhận ra trong khoảng thời gian ngắn, Thương Thần và lão Yên không chỉ bị hung thi bao vây, mà dưới sự tấn công của hung thi, cả hai người họ đều đã dính đầy máu.
Một tay của lão Yên đang bị hung thi nắm đến mức rỉ máu, máu của ông ấy dường như kích thích hung thi, khiến nó đưa miệng đến hút.
Nha Tử ở một bên đã tháo kính râm xuống, cả người lại trở nên lạnh lẽo, ngay cả vết thương ở chân cũng giống như không tồn tại. Chỉ là tôi rõ ràng cảm thấy anh ta không giống với lần trước, trạng thái lần này càng hung ác hơn!
Giáo sư Hứa ở bên cạnh vừa nói với tôi vừa lo lắng nhìn về phía Nha Tử.
Tình huống này đúng là không cho phép tôi từ từ tìm biện pháp, nói không chừng trước khi tôi tìm ra biện pháp thì mọi người sẽ bị giết sạch rồi.
Tôi thở ra một hơi, ôm “Tinh Quan Yếu Quyết” vào ngực, trực tiếp rút ​​phi đao ra ném vào hung thi.
Phi đao đâm thẳng vào móng vuốt của hung thi đang nắm lấy tay lão Yên.
Tôi mới vừa mừng thầm, nghĩ nếu phi đao đã có thể xuyên qua thì chứng tỏ hung thi này cũng không đạt tới trình độ đao thương bất nhập. Nhưng ai biết được, giây tiếp theo phi đao lại loảng xoảng rơi xuống đất, trên người hung thi thậm chí còn không có một vết thương nào.
Tác dụng duy nhất chính là lực chú ý của hung thi đã bị chuyển hướng, nó buông lỏng móng vuốt đang nắm lấy lão Yên ra, Thương Thần nhanh chóng kéo lão Yên đi, Dược Quán Tử lao tới nhét vào miệng họ mỗi người một viên thuốc.
“Nha Tử, cậu đeo kính râm vào cho tôi!" Lão Yên đã trốn thoát được, liếc nhìn phía chúng tôi một cái, khi nhìn thấy trạng thái của Nha Tử thì lập tức nổi giận.
Nha Tử hờ hững nhìn ông ấy, lần này ngay cả nói cũng không nói, bút đao kim cương trong tay anh ta tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, lạnh lẽo như anh ta vậy.
Giáo sư Hứa khàn giọng nói: "Tôi đã nói không thể để nó xuống mộ, không thể để nó xuống mộ, Nha Tử, bộ con không muốn sống nữa hay sao?"
Nghe được lời của ông ấy, Nha Tử dường như có chút dao động, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, sau đó vẫn không chút do dự lao về phía hung thi.
Hung thi đang lao về phía tôi, hai người bọn họ đụng nhau trước mặt tôi. Nha Tử không nói một lời, giơ bút đao kim cương đâm vào mắt của hung thi, dáng vẻ tàn nhẫn này không hề phù hợp với khuôn mặt trẻ con của anh ta chút nào. Ngay cả chúng tôi cũng không ai dám tiếp cận anh ta.
“Nha Tử, quay lại!" Lão Yên và giáo sư Hứa cùng hét lên.
Nhưng Nha Tử giống như không nghe thấy, giây trước vừa bị hung thi đánh ngã xuống đất thì giây tiếp theo đã lộn ngược đứng dậy, vòng ra phía sau hung thi đá nó một cái.
Nhưng hung thi rốt cuộc cũng không phải Phi Thi, mặc dù Nha Tử đã lấy ra trạng thái mạnh nhất, nhưng vẫn không phải là đối thủ của nó. Chỉ thấy hung thi đột nhiên xoay người lại, dùng tay nhấc hai chân của Nha Tử lên rồi vất anh ta ra.
“Mau lùi lại!"
Lão Yên một bên hét lớn, một bên cùng Thương Thần lần nữa lao về phía trước, đạn của Thương Thần như không có giới hạn mà bắn trúng người hung thi, khiến nó phát ra tiếng pằng pằng.
Lão Yên thấy có cơ hội liền đỡ Nha Tử đứng dậy, nhanh chóng lùi sang một bên, đồng thời quát về phía Thương Thần: "Cậu giữ lại thứ đó để chúng tôi nhặt xác giùm đấy à?"
“Ha hả, đừng nóng, lấy ra liền đây." Thương Thần lau vết máu trên mặt, thản nhiên nói.
Tôi nghe lão Yên nói xong thì cảm thấy tò mò, chẳng lẽ Thương Thần vẫn còn phương án dự phòng nào đó sao?
Quả nhiên, sau khi đáp lại lời của lão Yên, anh ta nhét cả hai khẩu súng vào bên eo, rồi lại từ bên eo rút ra một khẩu súng mới.
Khẩu súng này toàn thân đều màu bạc, cũng không biết làm từ chất liệu gì, trông giống như bạc, nhưng bạc lại không thể dùng để chế tạo súng lục được, dù sao chất liệu đó cũng không chịu được nhiệt độ cao của viên đạn khi ra khỏi nòng.
Hơn nữa, trên khẩu súng này còn được khắc những hoa văn phức tạp, hoa văn là màu đỏ, màu sắc một bạc một đỏ tương phản như vậy lại trông vô cùng hài hòa.
Sau khi Thương Thần lấy súng ra thì vuốt ve nó một lúc như âu yếm người con gái mình yêu, rồi nói với lão Yên: “Đừng quên những gì ông đã nói, đến lúc đó nhớ xin tài trợ cho tôi. Tôi thật sự không nỡ dùng đến cục cưng này đâu đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận