Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 411

Nha Tử thích chơi đùa, nhưng cũng không phải không có phân tấc, bên ngoài gió thổi như dao cắt, cho dù trong đầu của anh ta có thiếu gân đến mức nào thì cũng không thể kéo tôi từ trong chăn ấm nệm êm để đi tìm thức ăn vào lúc này được.
Nha Tử cười khúc khích: “Vẫn là cậu hiểu ý tôi.”
Sau đó anh ta đã giải thích cho tôi biết, vì lúc còn ở trong mộ của nước Tăng, anh ta vẫn luôn nghe đám người đội trưởng Bạch nhắc đến 303, có thể nói là đã khắc sâu vào trong đầu của mình, vừa về đến là anh ta đã bắt đầu chú ý đến động thái của bọn họ.
Chính vì thế, anh ta đã thăm dò được chuyện hôm nay sẽ có hai thành viên của 303 ăn cơm tại một quán ăn nhỏ ở Yến Kinh, cho nên anh ta định dẫn theo tôi đi gây sự với bọn họ.
Tôi trừng mắt nhìn Nha Tử một cái: “Trở về!”
“Tại sao?” Nha Tử vừa lái xe cẩn thận vừa hỏi.
Mà chuyện này cũng khiến tôi hận không thể cạy mở cái đầu của anh ta xem bên trong đó rốt cuộc có não hay không, rõ ràng lúc anh ta còn ở trong mộ vẫn là bộ dạng rất khôn khéo, vì sao khi ra khỏi mộ lại biến thành một người khác vậy?
Nếu các thành viên của 303 có động thái lớn gì thì cũng thôi đi, vậy mà tin tức hai người ăn cơm tại một quán ăn nhỏ cũng có thể được lan truyền sao?
Chẳng lẽ bọn họ cho rằng mình là lãnh đạo của đất nước, cho nên mỗi một hành động đều thu hút sự chú ý của mọi người?
Hiển nhiên đây là đang có người gài bẫy Nha Tử, khiến anh ta không chỉ giẫm lên được mà còn giẫm lên vô cùng nhẹ nhàng.
Nha Tử cười hì hì, không chỉ không quay đầu xe mà ngược lại còn thêm hưng phấn: "Cậu cũng thấy vậy đúng không? Đám điên này thật sự cho rằng chúng ta đều là kẻ ngốc sao? Chuyện rõ ràng như vậy thì làm gì có ai bị lừa chứ?”
“Vậy mà anh vẫn đi à?" Lúc này tôi thật sự rất muốn cầm theo một cái búa.
Nha Tử cười nham hiểm nói: “Tôi không đi thì làm sao biết cái đám cháu trai này định giở trò gì? Vừa vặn cái tên lão tặc họ Lưu kia không có ở đây, một đám tép riu cũng muốn giở trò với chúng ta, vậy chúng ta sẽ chơi đùa thật tốt với bọn họ."
Tôi chắp tay để ở sau đầu, đồng thời lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm, nói anh ta muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, chỉ cần đừng khiến mình chơi luôn vào đó là được.
“Cho nên tôi mới mang theo cậu đi cùng.” Nha Tử nhe răng, khiến tôi muốn đấm một phát rụng hàm răng của anh ta.
Nhưng nhìn thấy anh ta như vậy thì tôi cũng không đành lòng phá hỏng sự hăng hái của anh ta, cho nên không thể làm gì khác hơn đành nói: “Được rồi, tôi đi cùng với anh, nếu lão Yên hoặc thầy của anh phát hiện ra, anh nhất định phải bảo vệ tôi.”
“Yên tâm, bọn họ đều đối xử với tôi như sấm to mưa nhỏ mà!" Nha Tử tự tin nói.
Tôi bất lực lắc đầu, nhưng không đợi tôi kịp tìm hiểu thêm thông tin thì Nha Tử đã đỗ xe trước một cửa tiệm chật hẹp.
Cánh cửa của cửa tiệm này hẹp đến mức hai người cùng bước vào đều phải chen chúc, ngay cả biển hiệu cũng không có nên không thể biết được bọn họ đang bán thứ gì.
Nha Tử nói vào tai tôi: "Chắc hẳn là cứ điểm của 303! Cậu biết đấy, loại bộ phận như chúng ta trừ chỗ làm việc ngoài sáng ra thì chắc chắn phải có một số cứ điểm bí mật.”
“Cảm ơn, nhưng tôi không biết.” Tôi lập tức đen mặt mà đẩy cái đầu đang ghé sát lại gần của anh ta ra rồi bước thẳng vào trong tiệm.
Vốn tôi còn định đi đường vòng, nhưng Nha Tử lại dửng dưng đỗ xe ở trước cửa tiệm, nếu bên trong có người của 303 thật thì bọn họ chắc chắn đã sớm chú ý tới chúng tôi, cho nên việc cẩn thận từng li từng tí sẽ chỉ càng lộ ra vẻ e sợ, còn không bằng quang minh chính đại đi vào!
Trong tiệm đèn đuốc sáng trưng nên vô cùng ấm áp, bán chính là mì sợi không có gì đặc sắc, nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này vẫn khiến tôi cảm thấy đói bụng, cảm giác thèm ăn lập tức bị câu lên.
Tôi nói với ông già đang chợp mắt ở phía sau quầy: “Ông chủ, cho một chén mì trộn tương.”
“Cũng cho tôi một chén.”
Nha Tử bước tới: “Nhớ cho tôi thêm chút tương."
Ông chủ nhướng mi nhìn chúng tôi, sau đó mới đứng dậy rồi chậm rãi bước vào bếp: "Hai cậu chờ một lát, nước sốt vừa mới nấu xong.”
“Được, ông cứ thong thả làm, chúng tôi không vội!" Nha Tử ra hiệu với tôi, ý là ông già này hẳn là nhân viên bên ngoài của 303, thoạt nhìn muốn trì hoãn thời gian của chúng tôi.
Tôi khẽ gật đầu, sau đó tìm một chỗ gần với cửa rồi ngồi xuống, đồng thời lấy điếu thuốc ra châm lửa hút vài hơi.
Nha Tử rót cho mình một chén trà, sau khi nhấp vài ngụm thì lên tiếng khen ngợi: "Không nói cái khác, nước trà này đúng là khá ngon, mùi vị như Long Tỉnh hảo hạng! Những người này thật biết cách hưởng thụ."
Tôi nhận lấy chén trà của anh ta rồi nhấp thử một ngụm: "Đối với tôi mà nói thì cái này không có gì khác biệt, cũng chỉ là giải khát thôi."
Tôi thực sự không thể nếm ra hương vị của những loại trà này, bởi vì khi tôi còn nhỏ, cha của tôi rất chú trọng đến việc nghiên cứu, cho nên thỉnh thoảng ông ấy sẽ mang một số thứ mới mẻ từ bên ngoài về nhà, trong số đó cũng bao gồm cả trà xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận