Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 474

Tôi trơ mắt nhìn Diêm La Vương tiến lại gần và đặt tay lên bụi cây nơi mình đang ẩn nấp, mắt thấy bụi cây giây tiếp theo sắp bị vén ra.
Tôi nín thở, đặt tay lên súng, nếu thật sự không thể trốn thoát thì tôi đành phải cứng đối cứng vậy!
"Diêm La Vương." Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, tôi quay người lại thì nhìn thấy cô Tứ, không biết anh ấy đã đứng gần chỗ tôi đang trốn từ lúc nào, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Diêm La Vương.
Anh ấy đặt hai tay bên hông, không cầm theo bất kỳ vũ khí nào, cứ vậy mà để lộ thân hình trước mặt Diêm La Vương và đám người tóc vàng mắt xanh kia.
Ba người nước ngoài kia đá văng lão Thịnh ra chỗ khác, ba khẩu súng lập tức chĩa vào cô Tứ, chỉ cần anh ấy cử động một chút thôi là sẽ lập tức bị bắn thành tổ ong vò vẽ ngay.
Tay Diêm La Vương dừng lại, sau đó thu về: "Thì ra là ngài!"
"Sao anh lại tới đây?" Cô Tứ giống như đang nói chuyện phiếm mà tiến lên hai bước.
Ba người nước ngoài kia quát lên mấy câu gì đó, nhưng lại bị Diêm La Vương xua tay ngăn lại.
Đôi mắt màu xanh lam đầy oán độc của Diêm La Vương nhìn thẳng về phía cô Tứ, giọng nói càng khàn hơn: "Năm đó ngài hủy hoại tôi thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ như bây giờ, dĩ nhiên là tôi muốn tới đây để báo thù."
Cô Tứ hoàn toàn không quan tâm đến sát ý trong giọng nói của Diêm La Vương, bình tĩnh nói: “Anh không thể báo thù được đâu, quay về đi.”
Lời nói của anh ấy không hề có ý coi thường đối phương mà giống như đang thảo luận về thời tiết hơn, nhưng vẻ mặt của Diêm La Vương lại hơi thay đổi: "Ha hả, sao ngài biết tôi không thể báo thù được?"
Cô Tứ ồ một tiếng, lướt thẳng qua tôi rồi đến trước mặt Diêm La Vương, nhìn chằm chằm vào đối phương và nói: "Nếu anh thật sự muốn báo thù, anh sẽ không dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy."
“Ngài!" Diêm La Vương tức giận nói, nhưng rất nhanh sau đó đã điều chỉnh lại được cảm xúc của mình, trở thành bộ dáng vô dục vô cầu.
Tôi chợt cảm thấy có chút mâu thuẫn, trước khi cô Tứ bước ra, tôi vốn còn cảm thấy khí thế trên người Diêm La Vương rất kinh người, nhưng bây giờ khi hai người họ đứng cạnh nhau như thế, tôi lại cảm thấy như hàng nhái đã gặp được chính chủ.
Cô Tứ mới thực sự là một người siêu phàm thoát tục, khí chất của Diêm La Vương tuy cũng không tầm thường, nhưng vẫn chỉ nằm trong phạm vi con người mà thôi.
Tôi rất khâm phục bản thân lúc này còn có thể chú ý đến khí chất của hai người họ, nhưng rất nhanh sau đó tôi lại mất tập trung.
Bởi vì tôi nhìn thấy cô Tứ đặt tay lên vai Diêm La Vương, cơ thể của người sau hạ xuống, kế đó lại mỉm cười như thể âm mưu của mình đã thành công: “Thoạt nhìn ngài rất lạnh lùng ít nói, nhưng đáng tiếc … ngài lại vĩnh viễn quan tâm đến mạng sống của một vài con sâu cái kiến khác."
Nghe vậy, trong lòng tôi thầm nghĩ không ổn, nhanh chóng né sang một bên, giây tiếp theo tôi nhìn thấy Diêm La Vương không màng đến sự kiềm chế của cô Tứ, vươn tay rút súng từ trong ngực ra bắn về phía tôi.
Đoàng!
Viên đạn ghim vào bên cạnh tôi, chỉ cần lệch thêm một chút nữa là đã bắn thủng đầu tôi rồi, tôi nhìn sang thì thấy cô Tứ đang dùng tay trái nắm chặt cánh tay cầm súng của Diêm La Vương, sắc mặt anh ấy càng lạnh lẽo hơn: “Quay về đi!"
Đây là lần thứ hai cô Tứ nói lời này, tôi không hiểu sao anh ấy lại bảo Diêm La Vương quay về, nhưng khi Diêm Vương nghe được lời này thì liền tức giận: "Ai muốn quay lại cái nơi quỷ quái đó?"
Gã vừa nói vừa bắn mấy phát súng, tuy tay gã đã bị cô Tứ khống chế, căn bản không thể nhắm chuẩn được, nhưng đạn lại luôn sượt qua người tôi, khiến lòng tôi nhảy dựng lên vì sợ hãi.
“Hết đạn rồi.” Cô Tứ nhẹ nhàng nói một câu, sau đó tôi mới nhận ra anh ấy đang cố tình chọc tức Diêm La Vương, khiến cho gã dùng hết đạn.
Sắc mặt của Diêm La Vương đột nhiên trở nên u ám, gã phất tay, ba người nước ngoài kia lập tức xúm lại, cô Tứ dường như không nhìn thấy những người đó mà chỉ buông tay gã ra: "Anh chắc là mình muốn hợp tác với những người này?"
“Không thì sao? Chỉ có bọn họ mới có thể giết được ngài." Diêm La Vương cười ha hả, một tay khác lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Đồng tử tôi đột nhiên co rút lại, quát lớn: Cẩn thận.
Cô Tứ dường như đã đoán trước được, anh ấy chợt lùi về sau đồng thời nghiêng người tránh được con dao găm của Diêm La Vương.
Theo đó, lão Yên từ trong bụi cây nhảy ra, nhanh chóng kẹp cổ Diêm La Vương.
Nhưng Diêm La Vương cũng không phải người dễ đối phó, gã cúi xuống, sau đó vặn vẹo cơ thể một cách kỳ quái rồi dùng lòng bàn tay đánh vào lão Yên.
Đối phương tấn công quá nhanh, đến lúc phát hiện ra thì đã không kịp tránh nữa, lão Yên bị gã dùng lòng bàn tay đánh vào vai phải, lùi lại hai bước và được tôi đỡ lấy.
“Mấy người không phải có tổng cộng mười một người sao? Những người còn lại đâu?" Diêm La Vương vẫy tay với ba người nước ngoài kia, ba người họ lập tức xông tới chĩa súng vào chúng tôi.
Tôi cảm thấy chuyện này không đúng lắm, nếu nói gã hợp tác với những người này thì bọn họ đâu cần thiết phải nghe lời như vậy đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận