Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 148: Lão Yên Tỉnh

Cô Thu dùng bộ đàm gửi tin cho người trong bộ, rồi quay sang nói với chúng tôi: “Không sao đâu, rất nhanh sẽ có người tới giải quyết.”
Rồi cô ấy nhìn về phía tôi, cười bảo không ngờ được lá gan của tôi lại lớn như thế, nếu bộ phận cũng không giải quyết được thì phải làm sao?
“Lúc đó làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy? Cứ giữ lại mạng sống trước rồi mới tính.” Tôi cũng mỉm cười, nghỉ ngơi một lát rồi tôi băng bó lại vết thương cho lão Yên.
Một mảnh thịt trên vai ông ấy đã bị sơn tiêu xé phăng ra, miệng vết thương không ngừng rỉ máu, khi xử lý vết thương tôi đã cố gắng cẩn thận hết sức, dù vậy lão Yên đang bất tỉnh cũng đau đến nỗi tái cả mặt.
Lúc sau, chúng tôi lo lắng nếu ở lại đây sẽ xảy ra chuyện gì nên cũng không đợi lão Yên tỉnh lại, chỉ nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi về phía núi Thái Bạch.
Cũng may, hơn mười mấy dặm đường tới núi Thái Bạch lại tương đối bằng phẳng, chúng tôi chỉ cần đi bộ khoảng hai tiếng đã đến được chân núi Thái Bạch.
So với nhìn từ xa, từ chân núi nhìn lên, tôi cảm thấy núi Thái Bạch này vô cùng hùng vĩ.
“Sao đã giữa trưa rồi mà sương mù vẫn dày đặc như vậy?” Tôi khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào lối vào núi Thái Bạch.
Những người khác cũng lắc đầu, tỏ vẻ không biết rõ lắm.
Cô Thu nói: “Hay là chờ lão Yên tỉnh lại chúng ta hãy đi tiếp, chúng ta cũng không biết tình huống trong đó thế nào, cứ đi vào như vậy rất nguy hiểm.”
Chúng tôi đều không có ý kiến gì, vất vả cả một đêm khiến chúng tôi không khỏi mệt mỏi, đặc biệt là Nha Tử, khuôn mặt cậu ta lúc này còn trắng hơn cả người đang bị thương là lão Yên nữa.
Nghe nói có thể nghỉ ngơi, cậu ta lập tức nằm tại chỗ, duỗi tay duỗi chân ra tạo thành hình chữ X: “Mệt chết tôi rồi!”
Cô Thu liếc mắt nhìn cậu ta một cái, nói: “Trường An người ta nhỏ tuổi hơn cậu, trên lưng còn cõng thêm một người nữa, ấy vậy mà không mệt như cậu đâu.”
“Chị Thu, chị không thể nói như vậy được. Chị xem da thịt em non mịn thế nào, sao có thể so sánh với lớp da dày thịt béo của Trường An chứ?” Nha Tử cười ha ha.
Tôi đang bón cho lão Yên một ngụm nước, nghe cậu ta nói vậy thì vô thức so sánh, quả nhiên nhận ra Nha Tử đúng là có da non thịt mịn, trông không giống người thường xuyên bôn ba bên ngoài cho lắm.
Cô Thu có lẽ đã nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, không khỏi lộ ra vẻ mặt chán ghét, nói: “Thầy của tên này cái gì cũng tốt, chỉ là nuông chiều cậu ta quá, chỉ chịu dẫn cậu ta tới những nơi không có chút nguy hiểm nào, mà suốt cả hành trình còn bảo vệ cậu ta như trẻ con vây. Chậc chậc, ông ấy cũng không sợ sẽ nuôi ra một tên ngốc.”
“Chị Thu, chị lại sai rồi. Thầy em nói, người làm nghiên cứu chỉ cần ghi nhớ mấy thứ cổ vật là được, nếu việc gì bọn em cũng làm hết, vậy mấy cao thủ như các chị chẳng phải sẽ không còn việc gì mà làm sao?” Cái miệng Nha Tử đúng là không chịu thua ai bao giờ.
Nhưng thật ra tôi cảm thấy cậu ta nói cũng có lý, con người không thể thành thạo mọi thứ, hơn nữa, thể chất của Nha Tử chỉ yếu hơn chúng tôi một chút mà thôi, chứ cậu ta cũng cao hơn người bình thường không ít đâu, nếu không, cậu ta cũng không thể sống sót được qua mấy ngày nay rồi.
Cô Thu vẫn dùng ánh mắt coi thường nhìn Nha Tử: “Thầy cậu lừa cậu đấy, cậu đừng chỉ nhìn thấy bộ dáng văn nhân thi sĩ của ông ấy, nếu đánh nhau thật, có mười người như cậu cũng không đánh nổi ông ấy đâu.”
“Không phải chứ?” Nha Tử ngây ngẩn cả người: “Tôi chưa chưa bao thấy thầy đánh ai cả.”
Cô Thu càng coi thường Nha Tử hơn: “Đó là bởi vì ông ấy không cần ra tay thôi, cậu tìm hiểu thêm sẽ rõ, mấy lời dỗ trẻ con của thầy cậu mà cậu cũng tin được à?”
Vẻ mặt Nha Tử lộ rõ sự bối rối, như thể cậu ta không tin nổi mình bị thầy lừa gạt như trẻ con. Tôi cũng không tin cho lắm, chỉ thấy cô Thu nhún vai, nói: “Tôi đoán là thầy cậu ta không đành lòng thôi! Suy cho cùng cậu ta cũng được giáo sư Hứa nuôi dưỡng từ nhỏ, ở 701 càng có năng lực, sẽ càng gặp phải nhiều nguy hiểm.”
Nha Tử càng rối rắm hơn, ấp úng nói hành vi của thầy làm cho cậu ta cảm thấy mình thật vô dụng.
Nhìn bộ dạng bối rối của cậu ta, tôi vừa định an ủi Nha Tử hai ba cậu, đã thấy cô Thu lăn ra cười ha hả: “Cậu dễ lừa thật đấy, cậu thực sự tin một mình thầy nhà cậu chấp nổi mười người sao?”
Nói xong cô ấy lại nhấp một ngụm rượu, có vẻ khá hả hê vì mình đã lừa được Nha Tử. Còn Nha Tử thì nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt với cô Thu, một lúc sau, cậu ta quay đầu đi, không thèm nói gì nữa.
Tôi liếc nhìn cô Thu một cái, lại cảm thấy những lời vừa rồi của cô ấy không phải nói đùa với Nha Tử, nhưng thấy bộ dáng bị đả kích của cậu ta nên cô ấy mới cố ý bảo mình nói đùa.
Đang lúc tôi còn mải suy nghĩ, cô Thu đã nháy mắt với tôi, ý tứ kia không cần nói cũng biết. Tôi chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu mình sẽ không nói gì với Nha Tử.
Khi tất cả chúng tôi đang đùa giỡn, nói cười vui vẻ, lão Yên rên lên một tiếng. Tôi vội vàng nhìn về phía ông ấy, chỉ thấy lão Yên chậm rãi mở mắt ra, sau đó muốn ngồi dậy, nhưng vô tình lại chạm đến miệng vết thương khiến ông ấy không kìm được mà hừ một tiếng.
“Trên vai ông có vết thương, cẩn thận một chút.” Tôi đỡ ông ấy ngồi dậy.
Lão Yên hình như có chút mơ hồ, phải rất lâu sau mới phản ứng được, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, lại nghe chúng tôi đã ném một quả lựu đạn trong núi, sắc mặt ông ấy thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn chẳng thốt ra được lời nào.
Cô Thu bĩu môi: “Được rồi, tôi biết ông muốn nói gì, nhưng suy cho cùng, mạng người vẫn quan trọng hơn mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận