Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 372

Đội trưởng Bạch gật đầu: “Con ở lại chấn chỉnh là đúng, nếu không con cũng sẽ trúng kế của bọn họ, bọn họ không có bản lĩnh xuống mộ, nhưng đối phó với đồng đội của mình lại vô cùng tàn nhẫn.”
“Một đám khốn nạn.” Lão Yên mắng một câu, sau đó hỏi đội trưởng Bạch chuyện sau đó thế nào, bà ấy trải qua mấy năm đó ra sao, rồi tại sao năm năm trước lại đi vào mộ nước Tăng?
Ánh mắt đội trưởng Bạch xa xăm, giọng nói mang theo hồi ức: “Vốn thầy đã chạy trốn khắp nơi, nhưng thế lực của bọn họ cũng không nhỏ, thầy không phải là đối phủ của bọn họ, vì vậy sau đó thầy đã đi vào các lăng mộ, thường thì bọn họ không dám đi vào lăng mộ, nhưng mà thầy ở trong đó lâu, thứ trong mộ cũng sẽ bị thầy giải quyết hết. Vì vậy cứ cách một khoảng thời gian thầy sẽ đổi một ngôi mộ, năm năm trước cơ duyên xảo hợp tới được ngôi mộ này, ai biết được lại không thể ra ngoài được nữa.”
Tôi tò mò hỏi: “Người của 303 muốn thay thế địa vị của chúng ta sao?”
Người trả lời tôi là lão Yên, ông ấy hừ lạnh một tiếng: “Đều là rơi đầu chảy máu vì quốc gia, bọn họ lại cứ đấu tranh nội bộ, cái gì mà 701, cái gì mà 303, có gì khác nhau chứ? Muốn thay thế địa vị của chúng ta, cũng phải xem bọn họ có năng lực đó không, nếu mà có năng lực thì những bảo vật kia sẽ bị tôi mang về à?”
Ông ấy càng nói càng tức giận, nói tới phía sau thì còn trực tiếp đập tay lên bàn một cái: “Đám người này chính là phân chuột, nên loại bỏ.”
“Nếu loại bỏ thì mấy chuyện giải quyết hậu quả phiền phức kia cho con đi làm à?” Đội trưởng Bạch liếc ông ấy một cái: “Mặc dù thầy cũng không thuận mắt bọn họ, nhưng mà tồn tại của ngành này là vẫn cần thiết, chẳng qua sau khi rời khỏi đây con nhất định phải cẩn thận, không biết lần này bọn họ còn muốn làm chuyện xấu xa gì nữa.”
“Ha ha, chỉ sợ bọn họ không tới, còn nếu bọn họ tới thì thù mới hận cũ tính hết một thể.” Lão Yên sục sôi ý chí chiến đấu, nói: “Năm đó là do con không biết, cũng không có năng lực, còn bây giờ, bọn họ đợi đấy.”
Đội trưởng Bạch cảnh cáo ông ấy: “Nói chung phải cẩn thận, đoán chừng bây giờ bọn họ đã canh giữ ở dưới núi Diệp Gia rồi, đợi con vừa xuất hiện thì sẽ gây rắc rối cho con.”
“Vậy làm thế nào bây giờ?” Giáo sư Hứa hỏi: “Tới lúc đó thế lực các nơi đều ở đó, nếu thật sự có chuyện thì sợ là sẽ không có lợi cho chúng ta.”
Lão Yên lại chẳng lo chút nào, nói nhất định Cố Thuận Chương sẽ đứng ở bên chúng ta, vì vậy tới lúc đó gọi điện thoại cho ông ấy trước. Mặc dù thế lực các nơi đều nhìn chằm chằm vào chúng ta, nhưng để thật sự chạy vào trong núi ngồi đợi cũng sẽ không nhiều, khi chúng ta ra ngoài thì ngụy trang cho đội trưởng Bạch một chút, đợi về được Yên Kinh rồi lại nói.
Tôi hiểu ý của ông ấy, Yến Kinh là đại bản doanh của bọn họ, ông ấy không sợ những người kia ngấm ngầm giở trò.
Lão Yên cắn răng nói: “Những đau khổ mấy năm nay con và thầy đã phải chịu, con nhất định sẽ trả lại nguyên xi cho bọn họ, nhưng mà bây giờ quan trọng nhất vẫn là bảo vật!”
Đương nhiên chúng tôi đều biết nặng nhẹ, nghe đội trưởng Bạch nói lâu như vậy, cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, vì vậy chúng tôi hoạt động thân thể một lát, chuẩn bị đi lật tung chủ mộ này một lần.
“Nhất định ngôi chủ mộ này không chỉ có những vật như bề ngoài, quan tài của Tăng Hầu Ất và chuông nhạc của Tăng Hầu Ất trong truyền thuyết nhất định đều ở đây.” Lão Yên dặn dò tôi và Nha Tử che hết đá thủy tinh lại, đưa mắt nhìn một vòng rồi nói.
Giáo sư Hứa không cho rằng như vậy, nói: “Các cậu đã lật tung chỗ này một lượt rồi, trừ “hộp đồng băng” ra thì cũng không thấy đồ có giá trị lớn khác, nói không chừng tiếng chuông đó là bọn họ nghe nhầm thì sao?”
“Không thể nào, những người khác tôi không biết, nhưng lão Cố này vẫn có chút dũng cảm, ông ấy cũng nghe thấy, chứng tỏ tiếng chuông này thật sự tồn tại. Nhưng chúng ta đã tới chủ mộ rồi, xung quanh cũng không thấy có con đường nào khác, sao lại vẫn chưa thấy được đồ chứ?” Lão Yên nói.
Tôi dùng chân giẫm giẫm mặt đất, lại duỗi tay ra dò xét trên đỉnh một chút: “Nhất định là có cơ quan, mọi người nghĩ xem, cả quá trình chúng ta đều đi xuống dưới, vậy phía trên này là cái gì? Đương nhiên cũng có thể là chôn ở chỗ sâu hơn.”
Không nói tới tiếng chuông nhạc có phải là bọn họ nghe nhầm hay không, chỉ nói tới quan tài của Tăng Hầu Ất thì không thể nào không có được, bởi vì tất cả dấu vết đều chứng tỏ ông ta băng hà ở chỗ này, dù sao cũng không thể nào lại mang ra ngoài chôn cất được, làm vậy thì quá vẽ vời thêm chuyện.
“Tôi đi xem thử.” Nha Tử đẩy mắt kính nói.
Lão Yên lại ngăn cản anh ta: “Không cần, lấy cái chuông nhỏ ra đi.”
“Lão Yên?” Đội trưởng Bạch không đồng ý gọi một tiếng: “Làm như vậy quá không an toàn.”
Lão Yên cười một cách thần bí: “Khoảng cách thời gian từ lúc bọn họ nghe thấy tiếng chuông tới lúc phát điên là một ngày một đêm, vì vậy cho dù là nghe thấy tiếng chuông chúng ta vẫn còn thời gian, đánh cược một lần đi!”
“Con làm vậy là đang lấy tính mạng của tất cả mọi người ra đánh cược!” Đội trưởng Bạch vẫn không đồng ý, tôi cũng có thể hiểu được cho bà ấy, khi bà ấy nói chuyện bồi dưỡng những người mới năm đó, tôi đã nghe ra được bà ấy cũng là một người thầy hiền lành.
Nhưng lão Yên lại có suy nghĩ khác với bà ấy: “Vậy thì không chắc, thầy, thầy nghĩ xem, cho dù tới bây giờ chúng đều chưa từng sử dụng chuông nhỏ, nhưng nguy hiểm gặp phải còn ít sao? Tiếp tục tìm kiếm như vậy không ai biết được sẽ gặp phải cái gì, còn chẳng bằng trực tiếp xác định vị trí tiếng chuông, sẽ không đến nỗi đụng loạn khắp nơi trong cổ mộ giống như người mù nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận