Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 518

Chúng tôi không nói gì, cô ấy đứng đó tiếp tục làm một bức tượng gỗ, còn tôi tiếp tục tìm kiếm sơ hở của trận pháp, nếu tôi không làm gì cả, thì cả hai chúng tôi đều không thể yên tâm được.
Khốn thần trận, sử dụng mọi thứ có sẵn xung quanh để tạo ra một mê cung tương tự như quỷ đánh tường tạo ra vậy, bởi vì chúng đều được tận dụng mọi thứ có ở tại chỗ, cho nên không dễ dàng tìm ra mắt trận, đây cũng là nguyên nhân khiến hầu hết mọi người đều bị mắc kẹt.
Sử dụng vật liệu ngay tại chỗ, lấy vật liệu ngay tại chỗ… Tôi lặp đi lặp lại những lời này trong lòng, sau khi cân nhắc mấy lần, ánh mắt tôi đột nhiên sáng lên: Không phải vật liệu tốt nhất trong khu rừng này chính là cây cối sao? Dùng mấy cái cây ấy cũng là cách dễ dàng nhất để tạo ra khốn thần trận.
“Chị Thu!” Tôi đột nhiên hô lớn.
Cô Thu bị tôi dọa giật cả mình, suýt chút nữa ngã thẳng trên mặt đất, cô ấy hét thẳng vào mặt tôi: “Có phải cậu đang tự tìm đường chết hay không?”
Tôi cười mấy tiếng: “Tôi nghĩ ra rồi, nhất định là cây, chị Thu, chỉ cần chúng ta phá hỏng bất cứ một thân cây nào tại đây, trận pháp này nhất định sẽ bị phá.”
“Đơn giản như vậy sao?” Cô Thu có chút không tin.
Tôi gật đầu nói: “Như tôi vừa mới nói, cái khó của khốn thần trận nằm ở chỗ phải tìm ra vật bày trận, một khi đã tìm được rồi sẽ cảm thấy trận pháp này kỳ thật cũng chẳng có gì khó cả.”
Cô Thu cười nói đơn giản như vậy, không phải chỉ là một cái cây thôi sao?
Vừa nói, cô ấy vừa lấy ra một chiếc cưa dây từ trong chiếc ba lô cồng kềnh của mình, rồi hướng lưỡi cưa về phía thân cây ở ngay sau lưng mình. Chỉ thấy sợi dây thép trông yếu ớt kia thực sự đã cưa được một đường lớn trên thân cây to.
“Chị, chị Thu, sao thứ gì chị cũng mang theo thế?” Tôi nuốt khan một cái.
Cô Thu bật cười: “Đây có là gì, trong ba lô của tôi còn nhiều thứ lắm, cậu có muốn xem qua không?”
Nhìn vẻ mặt khoe khoang của cô ấy, tôi liền thấy mất hứng thú, chỉ là thỉnh thoảng vẫn liếc mắt ngó vào chiếc ba lô của cô ấy một cái, tôi luôn cảm thấy cô Thu rất thần kỳ, thứ gì cũng có.
Theo sau động tác của cô ấy, một thân cây to lớn từ từ nghiêng sang một bên, tôi tìm một nơi cây không thể đổ trúng người mình để đứng và im lặng quan sát, cái cây kia đổ xuống chỉ trong nháy mắt, tiếng gào thét như sấm sét của gấu đen cũng xuyên qua lỗi tai chúng tôi.
Tôi đang cảm thấy vui mừng, nhưng lời nói của cô Thu lại làm tôi cả kinh, cô ấy hỏi tôi tại sao khốn hồn trận này có thể ngăn chặn được cả âm thanh?
Tôi lập tức ngẩn người ra, khi lão Yên dạy tôi không hề nhắc tới vấn đề này, mà vừa rồi tôi cũng quên béng mất, đến khi cô Thu nhắc tôi mới để ý tới.
“Trường An, có điều gì đó không ổn, phải thật cẩn thận.” Sắc mặt của cô Thu hoàn toàn đen lại: “Từ giờ phút này trở đi, cậu phải dùng chính con mắt của mình để phán đoán, ngoại trừ bản thân ra, cậu đừng tin tưởng bất cứ ai.”
“Bao gồm cả chị sao?” Tôi ấp úng hỏi.
Cô Thu vỗ nhẹ lên bả vai tôi: “Đúng vậy, bao gồm cả tôi.”
Tôi hít một hơi thật sâu, mặc dù cảm thấy có chút khó chịu, nhưng tôi vẫn trịnh trọng gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi.”
Không chờ tôi kịp nói hết lời, mặt cô Thu đã nghiêm lại, rồi chạy theo hướng tiếng gầm của gấu đen phát ra, tôi cũng nhanh chóng phản ứng lại, tôi biết giờ phút này không phải lúc để buồn bã, nên tăng tốc đuổi theo.
Côn Bố, anh làm ơn đừng xảy ra chuyện gì cả!
Nhưng khi đến nơi, tôi đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây cả người: Côn Bố đang đứng trước mặt con gấu đen, quay lưng về phía chúng tôi, đứng trước thân hình cao lớn của con gấu đen kia, trông anh ta giống hệt như một đứa bé vừa mới tập đi, không chỉ gầy yếu mà còn rất nhỏ bé, chỉ cần một ngụm của con gấu kia cũng có thể nuốt chửng anh ta.
Tuy nhiên, gấu đen không hề di chuyển, Côn Bố cũng không nhúc nhích, hai bên cứ ở thế giằng co như vậy, như thể cả hai đều không thể làm gì được đối phương.
Cô Thu dừng lại trước mặt tôi, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại ra hiệu cho tôi giữ im lặng. Kỳ thật không cần cô ấy nhắc nhở, động tác của tôi cũng đã sớm chậm lại, tuy tôi không hiểu tại sao, nhưng cũng biết con gấu đen kia cùng Côn Bố đang trong một trạng thái thần kỳ, chỉ đợi đối phương sụp đổ trước!
“Chị Thu, tình huống này là thế nào?” Tôi trầm giọng hỏi.
Đối với trạng thái hiện tại của Côn Bố, con gấu đen kia hẳn không nên sợ hãi mới phải, nhưng bây giờ nó lại đang thở hổn hển, trong đôi mắt đen của nó còn xuất hiện nỗi sợ hãi như con người, dường như đứng trước mặt nó hiện giờ không phải là một miếng thịt mặc nó nuốt chửng bất cứ lúc nào, mà là một thần chết đang muốn lấy mạng của nó.
Cô Thu khẽ lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, chẳng qua nếu Côn Bố đã dám dẫn dụ gấu đen rời đi, hẳn anh ấy cũng đã có cách, chúng ta chỉ đang lo lắng thái quá thôi.”
“Có cách?” Tôi lặp lại, sau đó không đồng ý với lời nói của cô Thu: “Anh ấy thì có cách gì được chứ? Cứ cho là anh ấy có cổ trùng hoặc vẫn là Cổ Vương của Miêu Cương, nhưng lão Yên rõ ràng đã từng nói, trên người anh ấy vẫn còn vết thương, thay máu cũng đâu thể hồi phục trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận