Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 691

Tôi vỗ nhẹ vào thuyền, nói vậy phải xem thuyền này có thể đi tới đâu.
Trịnh Tam lại hỏi mấy vấn đề rồi không nói gì nữa, tôi nhìn chằm chằm bọt sóng, nhưng tim thì đập thình thịch.
Ông ta sẽ không có lòng tốt dẫn tôi đi tìm mẫu vật, như vậy thì việc ông ta muốn làm cũng chỉ có duy nhất một việc - - giết người vứt xác!
Biển cả bao la, ném xuống một thi thể cũng chưa chắc có thể vớt lên được, mà cho dù có vớt được thì bọn họ chỉ cần phủ nhận bằng một câu tai nạn ngoài ý muốn, hầu như sẽ chẳng có ai nghi ngờ.
Tình hình trên biển thay đổi trong nháy mắt, từng đợt sóng đánh tới, ngay cả một con thuyền làm bằng thép cũng không chịu nổi, huống chi là con thuyền gỗ này?
Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, xem ra Trịnh Tam nghi ngờ tôi, nhưng tôi không thể đâm thủng tầng cửa sổ giấy này.
Con thuyền chạy về phía trước hơn một giờ trong tiếng động cơ gầm rú, bốn bề đều là nước biển mênh mông, nếu không phải là một thuỷ thủ giàu kinh nghiệm thì thậm chí còn không thể phân biệt được phương hướng.
Đột nhiên Tiểu Ngũ tắt động cơ, con thuyền như chiếc lá trên mặt biển.
“Người anh em, tôi là một kẻ thô lỗ, cũng không biết quanh co nên đành hỏi thẳng vậy.” Trịnh Tam hiếm khi khách khí nói.
Tôi phất tay ý bảo ông ta hỏi đi.
Ông ta đầu tiên là đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lần, sau đó sắc mặt hung ác nói: “Rốt cuộc các người tới nơi này làm gì?”
Tôi không vội trả lời, mà mỉm cười lấy từ trong ngực ra một bình thủy tinh trong suốt, rót đầy một bình nước biển, xem xét kĩ lưỡng hai phút rồi mới nói: “Nước biển ở đây có giá trị nghiên cứu rất lớn, anh Trịnh, tôi chỉ lấy một bình nước biển thôi.”
Ánh mắt ông ta chợt lóe, tay đã chạm tới thắt lưng.
Tôi lấy tay vỗ vỗ bọt sóng: "Anh Trịnh, chúng ta mau trở về đi, trước khi ra biển tôi còn chưa nói với thầy mình, ông ấy tính tình nóng nảy, đừng để đến lúc đó lại báo cảnh sát.”
Nếu ông ta muốn giết tôi, tôi chỉ có thể đánh cược là ông ta không có can đảm đó, nếu ông ta không thể một lưới bắt hết chúng tôi thì sẽ mang đến tai họa cho thôn Phong Thu!
Trịnh Tam và Tiểu Ngũ nhìn nhau, người sau sợ hãi lắc đầu.
“Quay về thôn.” Trịnh Tam không nhìn tôi nữa, bình tĩnh nói ra một câu.
Khi quay về, cuối cùng tôi cũng có tâm trạng thưởng thức phong cảnh trên biển.
Vừa đến bờ tôi liền vội vã nhảy xuống thuyền, giả vờ vui mừng tột độ cầm lấy cánh tay ông ta rồi nói: “Anh Trịnh, hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều.”
Ông ta giật mình, lập tức giãy cánh tay ra rồi vội vàng bỏ đi.
Nhìn bóng lưng ông ta, đồng tử của tôi chợt co lại - - trên người ông ta cũng có!
Tôi đi theo Trịnh Tam trở về thôn, vô cùng lo lắng đẩy cửa ra, lão Yên vẫn ngồi đó với tư thế như lúc tôi rời đi, nhưng sắc mặt lại càng kém hơn.
Bên cạnh chỉ có Côn Bố làm bạn, những người khác không biết là ở trong phòng hay là đã đi ra ngoài.
Lão Yên thăm dò nhìn tôi, tôi hít sâu một hơi rồi mới nhẹ giọng nói: “Là vảy cá, những ngư dân ra khơi sáng nay và cả Trịnh Tam, trên người bọn họ đều mọc vảy cá!”
Hơn nữa vảy cá kia không chỉ cực kì cứng mà còn rất thô ráp, nếu không tôi cũng không thể sờ ra được.
Tôi dựa vào ghế nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của lão Yên, lại bỏ thêm một mồi lửa: “Bọn họ còn muốn giết tôi!”
“Cái gì?” Lão Yên đột nhiên mở mắt, tôi kể lại chuyện đi theo Trịnh Tam ra biển cho ông ấy nghe, ông ấy liền mắng tôi một câu hồ đồ, sau đó chán nản dựa về phía sau.
Tôi thấy trạng thái này của ông ấy thật sự rất lạ nên mở miệng hỏi một câu, ông ấy lại bảo tôi không cần để ý, chỉ là quá mệt mỏi do một đêm không ngủ thôi.
Đương nhiên tôi không tin, nhưng cũng không hỏi thêm mà chỉ nói: “Vậy bây giờ nên làm gì?”
"Bệnh vảy cá..." Lão Yên lẩm bẩm, sau đó lấy ra một điếu thuốc kẹp trên tay, nhưng quẹt lửa mấy lần cũng không được.
Tôi vội vàng nhận lấy que diêm và giúp ông ấy châm điếu thuốc, nhìn ông ấy run rẩy nhét điếu thuốc vào trong miệng rồi rít một hơi thật sâu.
Ông ấy thoải mái phun ra một làn khói: “Đây sợ là muốn câu một con cá lớn.”
Tôi hỏi con cá lớn gì nhưng ông ấy lại không nói, mà đứng lên phủi tàn thuốc trên người, lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày: “Từ giờ trở đi, không ai được ra ngoài mà không được cho phép, Côn Bố, cậu trông chừng bọn họ, nếu ai ra ngoài liền dùng cổ trùng ngăn lại!”
“Vậy còn ông?” Côn Bố nhướng mày.
Lão Yên đáp: “Tôi với Trường An phải ra ngoài một chuyến, các cậu cứ ở trong phòng chờ tin tức là được.”
Nói xong ông ấy với Côn Bố đối chiếu ám hiệu một lúc để xác định thật giả, sau đó liền giục tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Mãi cho đến khi bị ông đẩy ra khỏi cửa, tôi cũng không biết phải làm cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ trầm mặc của lão Yên thì tôi cũng không hỏi được gì cả, chỉ có thể đi theo phía sau ông ấy.
Mà chúng tôi vừa rời đi thì Trịnh Tam với Tiểu Ngũ đã yên lặng đi theo phía sau.
“Mấy tên bám đuôi này!” Lão Yên xì một hơi.
Tôi hỏi ông ấy có muốn xử lý không, ông ấy lắc đầu nói có người đi theo như vậy càng tốt, điều này khiến tôi hơi khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận