Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 139: Đến Núi Thái Bạch

“Đây là cái gì?” Tôi nhìn thứ kia mà không phân biệt nổi, trông dáng vẻ của nó chẳng khác nào một khối gỗ bình thường, đương nhiên, ngoại trừ màu sắc kỳ lạ ra, còn lại nó chẳng có gì kỳ lạ nữa.
Cô Thu dùng một nhành cây gõ gõ lên thứ đó: “Là cổ trùng, đặt vào trong lửa sẽ tạo ra tác dụng thôi miên, nhưng nếu vừa rồi cậu chạm tay vào, đám côn trùng bên trong sẽ chui thẳng vào cơ thể của cậu, đến lúc đó, chỉ có một cách duy nhất là phẫu thuật mới lấy được nó ra.”
“Cổ trùng ư?” Tôi ngây ngẩn cả người, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Là Trát Tây sao?”
“Không, là Côn Bố.” Giọng điệu của cô Thu có chút nghiêm trọng, có lẽ cô ấy không ngờ rằng Côn Bố sẽ ra tay với chúng tôi.
Cô Thu gõ vào thứ kia vài lần, chỉ thấy một con côn trùng màu xanh có hoa văn xanh lục bò ra khỏi thứ kia, ngay sau đó nó nhảy vào trong một bụi cỏ, biến mất không còn tăm hơi.
Cô Thu cười lạnh, nói: “Đã nhìn thấy chưa? Nếu vừa rồi cậu chạm tay vào, nó sẽ nhảy thẳng vào trong quần áo của cậu như thế đấy, sau đó nó sẽ bò dọc theo người cậu, bò qua lỗ mũi và lỗ tai, rồi chui vào trong cơ thể cậu.”
Nghe cô ấy miêu tả như vậy, tôi bắt đầu cảm thấy cánh tay của mình âm ỉ đau, vội tránh xa bụi cỏ nọ một chút.
Cô Thu ném nhành cây kia đi, phủi phủi tay đứng dậy: “Được rồi, bọn họ cũng sắp về rồi đấy.”
Cô ấy vừa dứt lời, tôi đã nhìn thấy mấy người lão Yên đi ra khỏi rừng cây hôm qua, nhưng trong tư thế của họ có chút kỳ lạ: Lão Yên và Nha Tử đi sát hai bên cạnh của Côn Bố, còn Côn Bố với sắc mặt tái nhợt lại đi ở giữa, có vẻ anh ta rất yếu.
Khi tiến gần khu lều trại hai người kia mới buôn tay Côn Bố ra, anh ta lập tức ngồi bệt xuống đất, không nói lời nào.
“Chuyện gì thế này?” Cô Thu mím môi, chỉ về phía Côn Bố.
Lão Yên cười lạnh một tiếng: “Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Tên này muốn chạy trốn!”
Tôi tò mò nhìn bọn họ không dám chớp mắt, chỉ cảm thấy lời đối thoại của họ rất kỳ lạ, tôi vừa định mở miệng hỏi đã thấy lão Yêu đưa mắt ra hiệu, tôi lập tức hiểu ra: Bọn họ đang diễn kịch cho Trát Tây trốn trong chỗ tối xem.
Xem ra bóng người mà tối qua cô Thu nhìn thấy quả đúng là Trát Tây, chỉ là chúng tôi chưa biết được mục đích của tên này, nên mọi người mới phải mất công diễn kịch như thế.
Cô Thu cũng hiểu ra, chỉ hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí mà vỗ lên mặt Côn Bố: “Chạy à? Anh cho rằng anh có thể chạy thoát được sao?”
Quan sát lực vỗ trên mặt Côn Bố, tôi chẳng có chút nghi ngờ, ngày thường chắc cô ấy phải oán hận anh ta lắm, lần này cô ấy chỉ nhân cơ hội để giải tỏa sự bất mãn trong lòng mình bấy lâu.
Côn Bố vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như cũ, nhưng ánh mắt đó lại khiến lông tơ trên người tôi dựng hết cả lên, cứ cảm thấy xong vụ này chắc chắn Côn Bố sẽ trả thù, vì thế tôi vội nói lảng sang chuyện khác, hỏi mọi người xem khi nào sẽ xuất phát?
“Cứ nghỉ ngơi một chút đã.” Lão Yên nửa cười nửa không, nói.
Lão Yên nói nghỉ ngơi một chút quả thực ông ấy đã đi nghỉ ngơi một chút thật, sau khi thu dọn xong lều trại, ông ấy liền nói cho chúng tôi biết có thể xuất phát rồi.
Tuy nhiên, sau khi xuất phát một lần nữa, Côn Bố lại trở thành đối tượng bị canh giữ, Nha Tử vẫn luôn đi sát theo bên cạnh anh ta, chỉ thiếu mỗi nước tự lấy dây thường buộc hai người lại mà thôi.
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của Nha Tử, bảo cậu ta trông Côn Bố, chẳng thà nói cậu ta đang chịu tra tấn còn hơn. Côn Bố chỉ cần hơi cử động một chút, chỉ một chút mà thôi, cậu ta đã bị dọa đến mức nhảy cao ba thước, lão Yên nhìn cảnh ấy chỉ biết thở dài.
Cô Thu đi phía trước mở đường, Côn Bố cùng Nha Tử đi ở giữa, còn tôi và lão Yên đi cuối cùng.
“Lão Yên, không phải cổ trùng trên người Côn Bố sẽ chủ động tấn công người khác sao?” Tôi nhỏ giọng, ghé cạnh tai lão Yên mà hỏi dò.
Lão Yên liếc nhìn tôi một cái, nó nhỏ: “Giả vờ đấy.”
Tuy rằng chỉ có ba chữ, xong tôi cũng lập tức hiểu ra, hoá ra từ lúc Côn Bố rơi xuống nước, anh ta đã bắt đầu diễn kịch rồi, chỉ khổ thân tôi và Nha Tử bị dọa mất mật.
Tôi bối rối hỏi tại sao Côn Bố phải giả vờ? Suy cho cùng, xét theo thái độ của Côn Bố đối với Trát Tây, Trát Tây tuyệt đối không phải đối thủ của anh ta, vậy không phải cứ thẳng tay tóm luôn Trát Tây là được rồi sao?
“Đây là chủ ý của Côn Bố, bọn họ có cách giải quyết của bọn họ, chúng ta cũng không tiện can thiệp vào.” Lão Yên lắc lắc đầu.
Tôi đáp lại một tiếng à, rồi không tiếp tục hỏi han về vấn đề rắc rối này nữa, chỉ hỏi lão Yên xem bây giờ chúng tôi nên đi như thế nào?
“Sau khi vượt qua con sông này, chúng ta sẽ có thể đi thẳng đến núi Thái Bạch.” Lão Yên chỉ vào một hướng rồi nói: “Cậu có nhìn thấy không? Ngọn núi cao cao phía kia chính là núi Thái Bạch.”
Tôi ngẩng đầu nhìn ra xa, chỉ thấy đỉnh núi Thái Bạch dường như bị che khuất trong tầng tầng lớp lớp sương mù, cây cối tươi tốt bao phủ cả ngọn núi, khiến tôi không thể nhìn thấy được hình dáng ban đầu của ngọn núi.
“Thế còn núi Nga Mi?” Tôi quan sát xung quanh núi Thái Bạch, nhưng không thấy núi Nga Mi đâu cả.
Lão Yên nói: “Có lẽ nó nằm ở một bên của núi Thái Bạch, nhưng bị che khuất rồi.”
Ông ấy cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, độ cao của núi Nga Mi hẳn là phải cao hơn núi Thái Bạch, nếu thực sự có “đường chim” nối liền hai đỉnh núi này, vậy khoảng cách giữa hai ngọn núi hẳn không quá xa. Mà với độ cao của núi Thái Bạch, nó không thể nào che khuất cả núi Nga Mi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận