Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 220: Cho Ăn

Nước Trường Dạ cổ ở tận La Bố Bạc xa xôi, mà mộ Tàm Tùng lại ở Tứ Xuyên, với phương tiện giao thông hiện đại bây giờ còn phải đi mất mấy ngày đường, đừng nói tới mấy ngàn năm trước, làm sao mà Tàm Tùng quen biết được với nữ vương của nước Trường Dạ, và làm cách nào ông ta tới được La Bố Bạc?
Ánh mắt lão Yên nhìn chăm chú vào cửa chẳng có mấy thiện ý: “Chuyện từ tận mấy ngàn năm trước, chúng ta không thể biết được, chỉ là Tàm Tùng không những có bản lĩnh mở ra một con đường đi thẳng tới Tây Vực, mà còn có thể chế tạo nên gương cổ Song Ngư có tác dụng thần bí từ thiên thạch, có thể thấy được ông ta không phải là người đơn giản!”
“Tất nhiên không đơn giản, trong truyền thuyết, ông ta được người dân gọi là “Thần Thanh Y”! Ông ta dạy người dân cách nuôi tằm, phát triển kinh tế ở đồng bằng Thành Đô, tạo nên một nước Thục huy hoàng rực rỡ, cũng trở thành người đầu tiên xưng vương tại nước Thục cổ.
Nha Tử xoa cổ tay, chậm rãi nói: “Thậm chí, còn có truyền thuyết nói Tàm Tùng vốn dĩ là thần, vì để tạo phúc cho bá tánh nên mới hiện thân ở nhân gian.”
“Thế giới này thực sự có thần sao?” Tôi không tin vào truyền thuyết ấy.
Nha Tử cười một tiếng, bảo tôi đừng có mà không tin, căn cứ vào những gì được ghi lại, đôi mắt của Tàm Tùng lồi ra giống hệt như loài cua, quần áo trang sức của người này cũng khác hoàn toàn với người dân thời đó, nói không trừng ông ta thực sự chính là thần tiên hạ phàm đấy!
“Nói một cách khác, có rất nhiều giả thuyết về nền văn minh của nước Thục cổ sau khi khu di tích Tam Tinh Đôi được khai quật. Trong số đó có nguồn gốc của người Thục cổ, có chuyên gia còn phỏng đoán, rất có khả năng họ chính là người ngoài hành tinh.” Lão Yên vuốt râu trầm ngâm.
Tôi cảm thấy thật khó tin, nhưng nghĩ đến những gì mình đã trải qua, tôi lại cảm thấy chuyện gì cũng có thể xảy ra, vì thế cũng không tranh luận với bọn họ, chỉ hỏi họ bây giờ nên làm thế nào mới phải?
Côn Bố nói: “Để cổ trùng thử xem.”
Tôi vừa định hỏi anh ta thử cách nào đã thấy anh ta thả ra mấy con Tiểu Kim, loại cổ có thể tấn công ra ngoài, sao đó chúng vỗ cánh bay đi dưới sự chỉ huy của Côn Bố.
Mấy con Tiểu Kim chia làm nhiều hướng bay về phía cửa mộ, nào trái phải, trên dưới, chúng vừa mới bò lên cánh cửa, những sợi tơ tằm đã chuyển động, cố gắng trói chặt Tiểu Kim. Nhưng tốc độ của Tiểu Kim rất nhanh, tơ tằm vừa tới gần chúng đã trốn đi, rồi nhanh chóng xuyên qua đám tơ và ghé sát cửa.
Tuy nhiên đám tơ tằm kia cũng chẳng phải dạng vừa, chúng trực tiếp đuổi theo Tiểu Kim, tơ tằm và Tiểu Kim cứ bám lấy nhau, một đuổi một trốn, chúng tôi nhìn mà hoa cả mắt.
“Côn Bố, chuyện này là thế nào?” Lão Yên nghi hoặc hỏi.
Côn Bố giật giật tay phải, tốc độ của Tiểu Kim càng nhanh hơn, tôi chỉ có thể nhìn thấy một số dư ảnh, nhưng tốc độ của đám tơ tằm cũng gia tăng, khiến chúng tôi càng bối rối và không hiểu nó có ý nghĩa gì.
“Cậu nói một câu đi!”
Lão Yên có chút nóng nảy, nói khi còn ở nước Trường Dạ ông ấy không tìm được cách đối phó với cánh cửa, phải mất rất nhiều công sức mới vòng qua được.
Côn Bố vẫn không nói một lời, chỉ đứng thẳng tắp, tay phải thỉnh thoảng cử động một chút và ngẫu nhiên thốt ra một, hai câu chúng tôi nghe không hiểu, có lẽ là ngôn ngữ đặc biệt để giao tiếp với côn trùng.
Lão Yên lo lắng gãi gãi đầu, nhưng Côn Bố lại thờ ơ, cuối cùng chúng tôi đành phải đứng đó nhìn cảnh tượng quái đản này!
Hai người dây dưa được chừng 3 tới 4 phút, sau đó một sợi tơ tằm vẫn đuổi kịp và quấn lấy người một con Tiểu Kim, nó nhanh chóng quấn lấy và thít chặt lại, chỉ trong nháy mắt, con Tiểu Kim nọ không thể động đậy được nữa, rồi dần dần co rúm lại, cuối cùng chỉ còn lại một cái vỏ trống rỗng.
“Máu thịt đều bị hút sạch rồi sao?” Tôi mở to mắt, vừa nói xong liền cảm giác được cơ thể Nha Tử đang đứng cạnh mình run lên.
Sắc mặt anh ta đã trắng bệch: “Nếu, nếu như vừa rồi cậu không kịp thời dùng dao găm chặt đứt thứ kia, hiện giờ tôi, có phải đã…”
“Có phải gì chứ? Một người to đùng như cậu làm sao có thể so sánh với một con sâu? Cho dù Trường An không dùng dao găm chém đứt thứ kia, chúng tôi cũng có thể kéo cậu ra trước khi cậu biến thành thây khô.”
Lão Yên đang sốt ruột, vừa nghe Nha Tử mở miệng liền trừng mắt với anh ta, chán ghét nói rằng nếu cậu nhanh tay thì lần sau lại xảy ra chuyện như thế này sẽ không có ai cứu nổi cậu đâu.
Nha Tử xấu hổ nói: “Đây không phải là thói quen nghề nghiệp sao, đúng, là thói quen!”
Lão Yên lườm anh ta một cái rồi không thèm nói gì nữa, bởi vì chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mấy con Tiểu Kim do Côn Bố thả ra đã hoàn toàn bị tơ tằm quấn lấy và bị hút thành xác khô, vì máu của Tiểu Kim có màu đen, nên mấy sợi tơ tằm sau khi hấp thu máu thịt của Tiểu Kim cũng biến thành màu đen.”
Nhưng Côn Bố vẫn chưa dừng tay, vẫn tiếp tục thả ra gấp đôi số lượng cổ trùng so với vừa rồi, nhưng lần này anh ta không thả Tiểu Kim ra, mà là một loại cổ trùng tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Những con cổ trùng này có đủ loại hình dáng kỳ lạ, có con đã mất một chân, có con chỉ còn một cánh.
“Cậu thả mấy sản phẩm thất bại này ra để làm gì?” Lão Yên nhìn thấy mấy con cổ trùng này, có chút kinh ngạc mà cất tiếng hỏi.
Sản phẩm thất bại ư?
Tôi nhìn về phía mấy con cổ trùng đó, bảo sao mới vừa rồi tôi còn cảm thấy chúng nó trông thật kỳ lạ, hoá ra là vì nguyên nhân này.
Lần này Côn Bố không tiếp tục duy trì sự im lặng nữa, mà nhẹ nhàng thốt ra hai từ: Cho ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận