Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 230: Huyết Tằm Ba Thục

“Trả lời tôi trước đi, bây giờ anh thế nào, có an toàn không?” Tôi hít thở nhanh mấy hơi, trước khi có thể nói trôi chảy một câu hoàn chỉnh.
Nha Tử trả lời một câu anh ta không biết, nói trước mắt anh ta chưa nhìn thấy thứ gì kỳ lạ, chỉ là anh ta đã không ở trong lối đi nữa, mà lạc vào một tòa cung điện rộng lớn.
Nha Tử không dám đi vào trong, ôm một tia hy vọng mà thử sử dụng bộ đàm để liên hệ với tôi, không ngờ anh ta có thể liên lạc được.
“Trường An, bộ đàm có thể liên lạc được, chứng tỏ hai chúng ta cách nhau không xa, cậu mau nói cho tôi biết tình hình bên cậu đi, xem thử có biện pháp nào cứu được cậu ra ngoài không.” Nha Tử vội nói, sợi tôi không đồng ý cho mình mạo hiểm, anh ta còn nói nếu tôi xảy ra chuyện gì, cả đời này anh ta sẽ sống trong cảm giác tội lỗi.
Tôi cố lấy sức lực, vừa cười vừa mắng: “Mẹ kiếp, sau này anh còn phải lấy vợ đấy, đừng làm như thể chúng ta đang yêu đương như vậy.”
“Trường An, cậu đừng nói đùa nữa, mau, nhất định sẽ có cách.” Giọng điệu của Nha Tử rất nghiêm túc, hiếm khi thấy anh ta tỏ ra già dặn như vậy, đáng tiếc giọng điệu lo lắng run rẩy cũng để lộ ra nội tâm của anh ta.
Tôi cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, cố gắng dùng giọng bình tĩnh để mô tả về hoàn cảnh hiện tại của mình, cuối cùng còn cười khổ mà hỏi Nha Tử, bây giờ còn có cách nào không, rõ ràng con tằm lớn kia đang muốn biến tôi thành một bộ thây khô.
“Cậu bị cuốn lấy bao lâu rồi?” Nằm ngoài dự đoán của tôi, sau khi nghe tôi nói xong, vẻ căng thẳng của Nha Tử đã biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh mà tôi chưa từng thấy.
Trong lúc nhất thời, tôi đang từ tuyệt vọng lại cảm nhận được một tia hy vọng!
“Khoảng mười phút rồi.” Tôi tính toán, tính cả khoảng thời gian tôi không tỉnh táo nữa, chắc là cũng được khoảng mười phút rồi.
Nha Tử đáp lại một tiếng ừ, rồi hỏi tôi cảm thấy thế nào.
Tôi bình tĩnh lại, cảm nhận một chút rồi chậm rãi trả lời: “Chắc là tôi mất rất nhiều máu, sắp ngất đi rồi.”
“Tôi hiểu rồi, cậu đợi tôi một chút.” Nha Tử nói xong đã trực tiếp ngắt bộ đàm, tôi gọi vài tiếng như chẳng nghe thấy anh ta đáp lại, tôi lo lắng đến mức máu chảy nhanh hơn một chút.
Tôi đổ mồ hôi đầm đìa, mắt thấy mình sắp ngất đi, lúc này mới cố gắng ép buộc bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại.
Dù sao Nha Tử cũng đã lăn lộn trong 701 lâu như vậy, tính theo thời gian gia nhập tổ chức, thâm niên của anh ta còn hơn cả mấy người Côn Bố, tuy rằng lá gan của anh ta không lớn, nhưng chắc chắn anh ta sẽ không hành động liều lĩnh.
Tôi tự an ủi bản thân mình, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bây giờ tôi đang bị tơ tằm trói thành một cái kén, cho dù có tâm cũng vô lực, nôn nóng không chỉ vô ích mà còn khiến tình hình hiện tại trở nên tồi tệ hơn.
Tôi cố gắng hết sức lơ đi vết thương đang chảy máu trên cổ tay, nhắm mắt lại và bắt đầu đếm, khi tôi đếm đến số 600, bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh kỳ lạ, vừa mở mắt ra, tôi đã nhìn thấy Nha Tử với cặp kính râm đang được gài trên đầu.
Đôi mắt của anh ta thoạt nhìn như bệnh nhân tăng nhãn áp, đôi mắt ấy đang nhìn tôi chằm chằm, biểu cảm khi không đeo kính râm nghiêm túc khác hẳn ngày thường, nghiêm túc đến mức tôi cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Nha Tử?” Tôi gọi một tiếng.
Nha Tử cũng đáp lại một tiếng, sau đó làm động tác im lặng: “Nói nhỏ một chút, con tằm to kia đang ngủ.”
Nói xong, không biết anh ta moi đâu được một cây bút máy, mở nắp bút ra, bên trong ấy thế mà lại có thứ gì đó sắc nhọn như kim cương.
Anh ta chỉ chỉ vào cái lỗ mà mình đã khoan vào, ra hiệu rằng mình đã dùng thứ này để khoan.
“Anh có thứ này sao lại không lôi ra sớm?” Tôi nhỏ giọng dò hỏi.
Anh ta lắc đầu chứ không trả lời, dùng tốc độ nhanh nhất để cắt bỏ mấy sợi tơ tằm trên người tôi, cuối cùng mới cắt đến lớp tơ trên cổ tay tôi, cẩn thận kéo tôi ra ngoài.
Tôi mất rất nhiều máu và cảm thấy hơi choáng váng, sau khi Nha Tử đỡ được tôi, bước đi cũng tôi có chút không vững, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài khiến tôi suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống.
Chỉ thấy con tằm khổng lồ kia đã nhắm mắt lại, những sợi tơ từng hút máu tôi đang từ từ đưa máu đến miệng nó, tôi mơ hồ cảm thấy con tằm kia đã lớn thêm một chút.
“Đây là cái này?” Tôi mở to mắt, con tằm khổng lồ này hút máu người khác mà lớn được như vậy sao?
Nha Tử liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt có chút thần bí: “Thứ này được gọi là huyết tằm Ba Thục, nhân lúc nó còn chưa tỉnh lại chúng ta mau chạy thôi, nếu nó tỉnh lại, chúng ta không thể nào chạy thoát được đâu…”
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Nha Tử như vậy, trong lúc nhất thời tôi cũng mất hứng thú với lai lịch của huyết tằm Ba Thục trong miệng anh ta.
“Nha Tử, anh làm sao vậy?” Tuy rằng anh ta liên tục ra hiệu cho tôi không được nói, nhưng sự khiếp sợ từ tận đáy lòng vẫn khiến tôi không kiềm được mà hỏi thành tiếng.
Nha Tử không thèm nhìn tôi, chỉ kéo tay tôi bỏ chạy, thoạt nhìn như đang chạy loạn xạ, tuy nhiên tôi chú ý thấy bước chân của anh ta rất có quy luật, hơn nữa, mỗi một bước anh ta đều quan sát đám tơ tằm trên vách, rõ ràng là biết mình đang làm gì.
Điều này làm tôi hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ trong thời gian ngắn như vậy mà anh ta đã nghĩ ra được cách gì rồi à?
Nhưng tôi cũng không hỏi nữa, bởi vì vừa rồi sắc mặt của anh ta rõ ràng đã thay đổi, như thể anh ta thực sự không muốn đề cập đến chuyện trước mắt.
Dưới sự dẫn dắt của Nha Tử, chúng tôi đã nhanh chóng rời khỏi nơi có huyết tằm.
Tuy nhiên chúng tôi vẫn chưa rời khỏi lối đi, tôi lắng hỏi Nha Tử hiện tại chúng tôi phải làm sao, cứ đi tới đi lui trong lối đi này khiến tôi luôn cảm thấy bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận