Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 603

Theo động tác của cô ấy, tôi mới phát hiện vách tường ở tầng thứ ba này không giống với hai tầng kia, không biết làm bằng chất liệu gì, chỉ thấy phủ một lớp sơn đen phảng phất như có ánh sáng màu vàng loé ra.
“Tường duyên Phật, không ngờ cô Tứ ngài ấy lại...”
Lão Yên nói được một nửa, đột nhiên chuyển đề tài: “Tiểu Thu, lần này cô có thể đã phạm sai lầm lớn rồi.”
Cô Thu hừ một tiếng không nói gì, nhưng hiển nhiên là không ủng hộ cách nói của lão Yên, tôi nghĩ cũng đúng, mặc cho ai bị đánh một cái tát trước mặt mọi người cũng sẽ giống như cô ấy thôi.
Lão Yên thấy cô Thu không phản ứng, mặt mang sầu lo thở dài, sau đó mở chốt khẩu súng B56 kia ra, ngưng trọng nói: “Chúng ta phải giúp cô Tứ cầm cự trong vòng bốn phút.”
Lời vừa dứt, không đợi chúng tôi hỏi rõ ràng ông ấy có ý gì, lão Yên đã hành động, ông ấy vác súng lên không nói hai lời đã quét về phía đám người khổ hạnh tăng.
Nhưng tôi lại phát hiện một vấn đề là ông ấy không nhắm chuẩn mục tiêu.
“Lão Yên!”
Cô Thu hổn hển nói:
“Đã lúc nào rồi ông còn không chịu ra tay tàn nhẫn?”
Lão Yên một bên điều khiển súng, một bên mặt không đổi sắc nói bây giờ mà xuống tay tàn nhẫn chính đang đang hại cô Tứ.
Tôi nghe mà không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng có thể hiểu được ý của lão Yên, chính là tăng cường hỏa lực, đừng để đám khổ hạnh tăng này đến quấy rối cô Tứ.
“Cho tôi một khẩu súng.”
Tôi kêu một tiếng.
Lão Yên ném cho tôi một khẩu súng lục:
“Trang bị của cậu đâu?”
“Đều bị Lưu đầu hói lấy hết rồi.”
Tôi hơi oán giận nói, nếu không phải tại lão Yên, tôi cũng sẽ không rời khỏi đội, cũng sẽ không bị đám người Lưu Hàn Thu hại thế này.
Lão Yên cười hì hì, bắn mấy phát đạn ra ngoài: “Tên Lưu đầu hói này càng ngày càng vô liêm sỉ.”
Nói xong ông ấy nhanh chóng nói bây giờ không phải lúc để giải thích, đợi đến khi kết thúc chuyện này, trở về Yến Kinh ông ấy sẽ đích thân xin lỗi tôi.
Tôi lắc đầu cười khổ, ông ấy đã nói ra lời này thì tôi còn so đo gì nữa?
“Lão Yên, tôi là người do ông chọn.” Tôi bóp cò, một viên đạn sượt qua người của một khổ hạnh tăng, thấp giọng nói.
Tôi là người do ông chọn, nên đừng nghi ngờ tôi.
Đây là nguyện vọng của tôi, 701 là một đơn vị có thể khiến người ta vào sinh ra tử, chúng tôi đều là đồng đội có thể giao phó tính mạng cho nhau, tôi không hy vọng mình bị loại ra bên ngoài.
“Đã lúc nào rồi mà hai người còn diễn cảnh tình sâu ý nặng thế?” Nha Tử đẩy đẩy kính râm, anh ta không dùng súng mà quấn quanh cổ tay một thứ gì đó giống như dải lụa, trong lúc múa may đã vây khốn mấy tên khổ hạnh tăng vào đó.
Thấy tôi nhìn qua, anh ta liền dương dương đắc ý nói: “Đây là tôi học được từ chỗ Tàm Tùng, cậu thấy tôi có đẹp trai không?”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, có lẽ đây lại là đồ chơi mới mà giáo sư Hứa làm cho anh ta, lần trước tôi còn chưa thấy anh ta dùng, đoán chừng là lần này trước khi ra ngoài giáo sư Hứa mới đưa cho anh ta.
Tôi không bình luận gì về vũ khí của anh ta, chỉ cảm thấy kỳ quái, thấp giọng nói: “Lão Yên, mấy người không phải đánh không lại đám khổ hạnh tăng này sao?”
Lão Yên đen mặt, cũng không nói gì.
Trong lòng tôi có nghi hoặc nhưng tình huống không cho phép tôi mở miệng, bởi vì nhóm khổ hạnh tăng đã có động tĩnh.
Tuy rằng hỏa lực của mỗi người chúng tôi đều dùng đến mức lớn nhất, nhưng bên chúng tôi cũng chỉ có sáu người, trong đó còn có Đồ Tể có kỹ năng bắn súng kém, theo lời anh ta nói đó là bởi vì anh ta dùng đao thuận tay hơn.
Bởi vậy, hỏa lực của chúng tôi hoàn toàn không thể áp chế được mười một khổ hạnh tăng.
Đừng nhìn bọn họ mỗi người đều gầy như que củi thế kia nhưng khi chiến đấu chúng tôi thật sự không phải là đối thủ của bọn họ.
Chúng tôi chỉ miễn cưỡng ngăn chặn được động tác của bảy người trong đó, bốn người còn lại đã vòng qua hỏa lực của chúng tôi, nhào về phía cô Tứ!
Cô Tứ đè lên vách tường màu đen, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải chạm vào nhau, còn sắc bén hơn cả một con dao, cắm thẳng vào trong vách tường, chỉ nhìn thôi đã thấy đau tay rồi!
Có lẽ cảm nhận được đám đông đang lao về phía mình nên anh ấy hơi quay đầu nhìn lướt qua rồi xoay trở về như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi toát mồ hôi thay anh ấy, trình độ của đám khổ hạnh tăng này rõ ràng không cùng đẳng cấp với đám khổ hạnh tăng giả trước đó, cô Tứ như vậy e rằng sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Bụp!
Tiếng nắm đấm chạm vào da thịt xuyên thấu qua tiếng súng truyền đến, đồng tử tôi co rút lại, cô Tứ vậy mà không hề nhúc nhích, mạnh mẽ tiếp một quyền này của đối phương.
“Cô Tứ!” Lão Yên rống lên một câu và bắn tới một loạt đạn, có vài viên suýt chút đã trực tiếp bắn chết đối phương.
“Cố gắng chống đỡ!” Giọng nói bình tĩnh của cô Tứ vang lên không hiểu sao lại khiến chúng tôi đè lại nỗi khiếp sợ.
Lão Yên vuốt mặt, dựa lưng vào lưng tôi: “Tôi biết cậu có rất nhiều nghi vấn, nhưng hiện tại không có thời gian để giải thích với cậu, tiếp theo dù có làm bất cứ điều gì thì cậu cũng phải tuyệt đối phục tùng, nghe thấy không?”
“Tôi nghe thấy rồi.” Tôi nghiến răng nghiến lợi, biết lão Yên lại đang muốn lừa tôi chuyện gì đó, nhưng khi nhìn thấy cô Tứ đã liên tục tiếp lấy bốn quyền, tôi đành phải lên tiếng trả lời như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận