Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 541

Hiện tại, Khoái Đao bị ép đến mức buộc phải mạo hiểm cả mạng sống để kéo tôi chết theo, nếu không có cô Tứ, Khoái Đao đã chết thật tôi!
Tôi có nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao họ lại muốn mạng của mình, nói trắng ra là người có ân oán với bọn họ chính là lão Yên, nhưng vì sao muốn tôi phải đội nồi?
Tôi nghi ngờ nhìn lão Yên, chỉ thấy ông ấy khẽ lắc đầu với tôi, ông ấy mở miệng nhưng không phát ra âm thanh nào, tuy nhiên tôi vẫn đọc được khẩu hình của lão Yên: Đừng hỏi.
Tôi dồn hơi thở trong ngực, đám người của 303 mơ ước cái mạng này của tôi lâu như vậy, nhưng tôi lại chẳng rõ được nguyên nhân… Tôi không nghĩ là do tôi là người của 701, trong 701 có bao nhiêu cao thủ như thế, vì sao đám người này cứ nhất quyết phải nhắm vào tôi?
“Xuất phát đi, tối nay là thời điểm thích hợp.” Cô Tứ đột nhiên lên tiếng chặt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi vội vàng kể lại câu chuyện về tiếng sáo, tôi cảm thấy có khả năng cô Tứ đã biết được chuyện gì đó, nào ngờ cô Tứ chỉ liếc nhìn tôi một cái, rồi cũng đưa ra quyết định giống như lão Yên, chính là bảo tôi kể chuyện tiếng sáo sau, chuyện quan trọng trước mắt là phải đuổi theo người kia đã!
Vừa nghe lời này, tôi đã biết anh ấy thực sự đã theo dõi chúng tôi, nếu không chắc chắn anh ấy không thể nào biết được mọi chuyện của chúng tôi một cách rõ ràng rành mạch như thế.
“Cô Tứ, còn có một việc…” Tôi nhớ tới một chuyện, cảm thấy có liên quan đến anh ấy nên vội vàng muốn nói cho anh ấy biết.
Thế nhưng cô Tứ lại giơ tay ngắt lời tôi, nói rằng anh ấy đã hiểu rõ mọi chuyện, tôi không cần nhắc đi nhắc lại, tôi lại càng cảm thấy hoài nghi, chẳng lẽ anh ấy đã theo dõi tôi?
Bởi vì điều tôi muốn nói là Ngọc Hàm Ve đã từng tỏa sáng, cũng nhờ đó mà tôi mới lấy được một cây sáo, một cây sáo màu đen quỷ dị.
Không biết tại sao, tôi cảm thấy những lời này không thể nói với lão Yên, nhưng lại có thể nói với cô Tứ, có lẽ là vì cô Tứ là người mạnh mẽ đến nỗi khiến người khác cảm thấy yên tâm!
Nhưng cô Tứ đã lặng lẽ đi lên phía trước, lão Yên lập kêu gọi mọi người đi theo, tôi cũng không dám quấy rầy họ nữa.
Bởi vì đây là đường bằng phẳng nên Dạ Tinh đã được Đồ Tể cõng, mặc dù một tay của Đồ Tể đang bị thương, nhưng anh ta cao to khoẻ mạnh, cõng thêm một người cũng chẳng có vấn đề gì.
“Vừa rồi cậu muốn nói gì với cô Tứ vậy?” Nha Tử bước tới, tôi chưa kịp trả lời anh ta đã lại lên tiếng: “Cậu còn dám nói chuyện với cô Tứ, trong mắt tôi, ngài ấy chính là thần thánh, tôi không dám tuỳ tiện đáp lời đâu.”
Tôi liếc nhìn anh ta, không nói nên lời, chúng tôi đã ở cạnh nhau lâu như thế, có gì mà không dám nói?
Kỳ thật tôi thấy cô Tứ vẫn có ưu điểm, tuy rằng mặt anh ấy lúc nào cũng lạnh tanh, nhưng sẽ không có phản ứng gì khác với lời nói của bạn, nói chung sẽ không xảy ra chuyện gì. Không biết vì sao đám người Nha Tử lại sợ cô Tứ như vậy, thậm chí đến cả Côn Bố và cô Thu cũng phải kiêng dè khi đứng trước mặt cô Tứ.
Nha Tử hâm mộ nói: “Cậu không biết đấy thôi, người trong 701 có thái độ rất khác với cô Tứ, ngài ấy chính là thần đấy, cậu có nhìn thấy ai tuỳ tiện nói chuyện phiếm với thần linh chưa?”
Cách hình dung của Nha Tử khiến tôi không có cách nào tiếp lời được, nhưng anh ta cũng không cần tôi tiếp lời, bởi vì sau khi nói xong những lời vừa rồi, anh ta còn nói thầm: Cũng có, những người hay ngồi dưới chân tượng thần cũng thường xuyên nói chuyện với thần linh đấy thôi, vậy tôi cũng phải thử xem.
Nói xong anh ta còn hưng phấn đuổi theo cô Tứ đang đi ở phía trước, nhưng khi sắp đuổi kịp thì anh ta lại lùi một bước, thận trọng đi theo phía sau cô Tứ, muốn nói gì đó nhưng lại không dám.
“Chuyện gì thế?” Cô Tứ đang đi phía trước có lẽ cũng không chịu nổi cảm giác bị Nha Tử nhìn chằm chằm như thế, bèn chủ động quay lại hỏi.
Nha Tử nhát gan vội lắc đầu, cười hì hì nói: “Không, không có, cái đó, cô Tứ, ngài, sao trước đó khi còn ở trong miếu, ngài lại đột nhiên biến mất thế?”
Tôi nhịn không được đỡ trán, suy nghĩ nửa ngày mà anh ta chỉ nghĩ ra được một câu hỏi củ chuối như vậy, tôi có thể đoán được cô Tứ hoặc là không trả lời, hoặc là sẽ trả lời một câu vô thưởng vô phạt.
Quả nhiên, cô Tứ dường như kinh ngạc mà ngẩng đầu lên: “Biến mất? Tôi có biến mất à?”
Sắc mặt tôi lập tức tối sầm, hoá ra trong mắt anh ấy, sự xuất quỷ nhập thần của anh ấy không được gọi là biến mất, vậy chẳng phải là do chúng tôi mắt mờ sao?
Nha Tử cũng bị một câu này làm cho nghẹn họng, qua một hồi lâu cũng chẳng nói được gì.
Phỏng chừng là cô Tứ cảm thấy không thể hiểu nổi được hành động của Nha Tử, nên sau khi dặn dò anh ta một câu buổi tối đi đường phải chú ý hơn thì lại tiếp tục tiến về phía trước.
Tuy rằng anh ấy nói như vậy, nhưng tôi cảm thấy đi đường buổi tối đối với cô Tứ chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ, bởi vì anh ấy thậm chí không có một cái đèn nào, mà vẫn có thể nhanh chóng di chuyển qua lại giữa các bụi cây trong đêm tối mù mịt, còn mấy người chúng tôi phải không ngừng đẩy nhanh tốc độ mới có thể đuổi kịp anh ấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận