Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 550

“Cậu nhìn vết thương này đi, có giống bị cương thi cào không? Tôi nói cho cậu biết, nếu là cương thi thì cũng là một con cương thi vô dụng, vừa rồi tôi không có chút phòng bị nào, nếu đó là cương thi lợi hại, cổ của tôi đã bị vặn gãy rồi.” Lão Yên xua tay, sau đó móc ra một quả bom khói từ trong ba lô rồi ném xuống miệng hố.
Sương khói bốc lên, lão Yên trực tiếp chui vào trong hố, tôi sợ ông ấy đi một mình sẽ xảy ra chuyện nên cũng đành phải đi theo.
Lối đi này rất hẹp, tôi phải dùng rất nhiều sức mới chui xuống được. Lúc này khói đã tan được phân nửa, tôi có thể nhìn thấy lão Yên đang ở trước mặt mình không xa, ông ấy nắm súng lục, đưa lưng về phía tôi, nhưng mãi mà chưa có động tác gì thêm.
“Lão Yên?” Tôi ý thức được tình hình có gì đó không ổn, bèn thử lên tiếng.
Lão Yên quay đầu nhìn về phía tôi, nhưng trọng tâm của ánh mắt vẫn hướng về phía trước, ông ấy gào lớn: “Cậu nhảy xuống đây làm cái gì, chạy nhanh, mau đi lên!”
“Bây giờ ông nói lời này còn có ích gì chứ?” Tôi cũng gào trả một câu, sau đó nắm chặt dao găm và đứng gần lão Yên.
Lão Yên thở dài, thấy không thể thuyết phục được tôi, ông ấy cũng không phí sức nữa, chỉ nói nhanh: “Cậu chú ý đằng trước.”
Không cần ông nhắc nhở tôi cũng đã thấy rồi, phía trước chúng tôi có ba, bốn vật thể hình người màu đen tuyền, chúng đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi như hổ rình mồi.
Nói đám này là khỉ cũng không phải, bởi vì cách đứng của chúng cũng chẳng khác con người là bao, nhưng nói chúng là người cũng chẳng đúng, bởi vì trên người đám này còn có một lớp lông rậm rạp màu đen, đây là thứ không thể xuất hiện trên cơ thể người, còn cánh tay dài qua đầu gối cũng chỉ có tinh tinh mới có được.
“Người rừng…” Tôi nuốt nước miếng.
Thỉnh thoảng sẽ có tin tức về việc nhìn thấy người rừng trong vùng núi sâu, hầu hết những người rừng này đều là con người nhưng đã bị vứt bỏ trong rừng từ khi còn nhỏ, sau này lớn lên, chúng sẽ có thói quen, tập tính tương tự như loài khỉ, nhưng vẫn giữ được một phần dáng vẻ của con người, vì thế mới được gọi là “người rừng”!
Tuy nhiên, cũng có một số trường hợp sau khi lớn lên mới bị lạc trong rừng, dù có làm cách nào cũng không thể đi ra khỏi rừng, cuối cùng đành phải vật lộn để sinh tồn trong rừng và trở thành người rừng, với bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.
“Đây thuộc loại nào?” Tôi nhanh chóng hỏi.
Lão Yên nghiến răng nghiến lợi: “Loại nào cũng có, theo suy đoán của tôi, loại sau hẳn là nhiều hơn, nếu không sao chúng còn biết đào hang và bố trí bẫy chứ?”
“Bẫy ư?” Tôi nghi hoặc nói.
Lão Yên ừ một tiếng, nói tất cả những mảnh vàng lá ở bên ngoài đều là bẫy nhử, nhìn thấy nhưng không bị cám dỗ thì không sao, mà một khi bị cám dỗ, bọn chúng liền kéo cậu xuống dưới để cho cậu nhìn thấy hậu quả của việc tham lam.
Mặt tôi nóng bừng lên, tuy rằng lão Yên chỉ nói đúng sự thật, nhưng người rơi vào bẫy nhử chính là tôi, hiện giờ trong ngực tôi còn giấu không ít vàng lá đâu.
Lão Yên có lẽ đã nhận ra sự bối rối của tôi, buồn cười nói không sao đâu, đây cũng là bản tính của con người thôi.
Bởi vì ông ấy đã có tuổi rồi, nói không chừng cũng sẽ làm bậy giống hệt những người trẻ tuổi như tôi, lúc này tôi mới đỡ bối rối.
Cũng không biết có phải ông ấy đang an ủi tôi không, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm đến chuyện này, sau khi cơn xấu hổ qua đi, tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, hỏi lão Yên phải làm sao bây giờ, đám người rừng này trông không có vẻ gì là sắp tấn công chúng tôi.
“Bởi vì bọn họ chưa phải là người rừng hoàn toàn, vẫn còn biết được uy lực của cây súng trên tay tôi.” Lão Yên hừ một tiếng.
Tôi tò mò hỏi lão Yên, vậy tại sao vừa rồi ông ấy còn bày ra dáng vẻ hoảng sợ như vậy, tổng cộng chỉ có bốn tên người rừng, chúng tôi mỗi người giải quyết hai người thì cũng nhanh chóng xong thôi.
“Mỗi người hai tên, cậu định dùng con dao găm trong tay để đối phó với hai tên người rừng sao?” Lão Yên hỏi.
Tôi ước lượng con dao găm trong tay:
“Hai tên thì có lẽ không được, nhưng một tên thì nhất định không thành vấn đề, sao thế, ông còn sợ súng của mình không đối phó nổi ba tên còn lại à?”
Theo tôi, đám người rừng này cùng lắm chỉ mạnh hơn trâu một chút, căn bản không có khả năng đối đầu với súng, bọn chúng cũng đâu phải là cương thi đao thương bất nhập đâu.
Lão Yên lộ ra vẻ mặt sầu muộn, không nói gì, mà chỉ dùng tay ra hiệu cho tôi, vừa nhìn thấy tôi liền biết lần này xong đời rồi, hoá ra khẩu súng trên tay ông ấy chỉ để làm cảnh, bên trong không có nổi một viên đạn.
“Sao lại không có đạn chứ?”
Tôi nghĩ thầm trong lòng, ngoại trừ phải tiêu tốn mấy viên đạn vì gặp phải gấu đen giữa đường ra, còn lại chẳng khi nào chúng tôi phải dùng tới súng, một băng đạn của súng lục có thể chứa tới 12 viên đạn, lão Yên không thể nào bắn hết chẳng chừa lại một viên, hoặc là dưới tình huống cấp bách, lão Yên đã cầm nhầm súng.
Bởi vì lần này phải đối phó với tên William tới từ nước Anh, cho nên chúng tôi đã chuẩn bị hoả lực rất đầy đủ, nhưng khẩu súng lục này lại không có đạn vì lão Yên muốn dùng nó để dự phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận