Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 513

Nói xong ông ấy còn cười ha hả vài tiếng, tuy rằng chúng tôi cũng chẳng biết câu nói ấy có gì buồn cười, nhưng dường như cô Thu đã thở phào nhẹ nhõm.
Tuyết càng ngày càng nặng, chúng tôi không thể nói chuyện được nữa, vì khi mở miệng ra là tuyết sẽ rơi đầy miệng, người chúng tôi đã lạnh như băng, đến độ ước gì mình biến luôn thành một cái máng băng từ trong ra ngoài.
Chúng tôi di chuyển chậm rãi trong làn tuyết dày, Côn Bố cùng ảnh cổ của mình đi đầu, từ từ tiến sâu vào rừng!
Khi tuyết rơi dày đặc, trời sẽ tối nhanh hơn. Mới chỉ hơn hai giờ chiều, nhưng đã không thể thấy rõ mặt người nữa.
Đến khoảng năm, sáu giờ chiều, trời đã tối đến mức không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay.
Lão Yên đề nghị nghỉ ngơi một lát, nhưng Dạ Tinh lại kiên quyết phản đối, nói rằng sẽ không kịp mất.
Tôi nghe mà không biết cái gì không kịp, nhưng lão Yên lại nhất quyết bảo chúng tôi cứ tuỳ tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi ăn uống, sau đó mới tiếp tục lên đường.
“Lão Yên, ông có chắc là muốn lên đường trong buổi tối đầy gió và tuyết như vậy không?” Cô Thu khẽ nhíu mày.
Lão Yên không giải thích lý do, chỉ nói mọi người đều đã vất cả rồi, dù sao đêm tuyết như vậy cũng không có cách nào để nghỉ ngơi.
Bên chúng tôi vẫn ổn, ít nhất thì chúng tôi vẫn có thể chấp nhận được bất kỳ môi trường khắc nghiệt nào, nhưng phản ứng của đám người 303 lại rất dữ dội. Tôi nghe được Lưu Hàn Thu gào lên với Dạ Tinh, nói rằng lên đường vào lúc buổi tối như vậy, anh ta muốn bọn họ chết hết sao?
“Chủ nhiệm, nếu không lên đường chúng ta mới chết hết đấy.” Dạ Tinh chẳng buồn nhìn đám người đang tỏ ý kiến với mình, chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu.
Lời này vừa nói ra, Lưu Hàn Thu liền ngậm chặt miệng, một lúc sau ông ta mới bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy tôi liền tin cậu một lần, nhưng nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, cậu phải tự chịu trách nhiệm!”
Dạ Tinh mặt không biểu tình, đáp lại một câu: “Nếu thực sự xảy ra chuyện, chẳng ai có thể trốn thoát được…”
Anh ta nói trắng ra như vậy khiến Lưu Hàn Thu nghẹn họng, tôi ở một bên âm thầm xem kịch vui, hoá ra đám người 303 này cũng không gắn bó bền chặt như vậy.
Sau khi hai bên thống nhất ý kiến, mọi người nhanh chóng lấy lương khô ra, tuỳ tiện ăn mấy miếng lót dạ rồi lại tiếp tục lên đường.
Với chiếc đèn pha trên đầu, tôi có thể nhìn rõ đường đi, nhưng nó lại khiến hai bên càng trở nên tối tăm hơn, tôi cảm giác như có một con thú dữ sẽ lao ra khỏi bóng tối và ăn sống chúng tôi bất cứ lúc nào.
Ngao ô!
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ miên man, một tiếng gầm đột nhiên vang lên, nó to đến nỗi khiến mặt đất dưới chân tôi rung chuyển.
“Thứ gì thế?” Nha Tử bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía sau, lão Yên cũng nhanh chóng phản ứng lại, vội bảo chúng tôi đứng sát lại với nhau, rồi nhìn chằm chằm về hướng phát ra âm thanh, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng chưa từng có.
Lão Yên nhanh chóng nói: “Trong rừng loại dã thú nào cũng có, những người không có năng lực tự bảo vệ bản thân thì đi trước đi, cho dù nghe thấy tiếng động gì cũng không được dừng lại! Nha Tử, cậu bảo vệ bọn họ rời đi đi.”
“Lão Yên!” Vẻ mặt Nha Tử không tình nguyện chút nào, người không có năng lực bảo vệ mình, ngoại trừ đám người của 303 còn có thể là ai?
Lão Yên hung dữ trừng mắt với Nha Tử: “Chẳng lẽ phải để mọi người đều chết hết ở đây thì mới được sao?”
Nha Tử ngây ngẩn cả người, anh ta ngơ ngác nhìn chằm chằm vào lão Yên, yết hầu trượt lên trượt xuống mấy lần, rồi anh ta vung tay với đám người của 303, nói: “Các người đi theo tôi, nhanh lên!”
“Đồ Tể, cậu ở lại đi.” Lưu Hàn Thu đột nhiên mở miệng.
Đồ Tể là người duy nhất trong số họ có năng lực chiến đấu, mặc dù ở lại đây có thể không giúp ích được gì nhiều, nhưng ít nhất anh ta cũng không kéo chân chúng tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn về phía Lưu Hàn Thu, đương nhiên tôi chẳng nghĩ lương tâm của ông ta trỗi dậy dâu, chỉ cảm thấy ông ta đang có âm mưu gì đó, nhưng nhìn từ vẻ mặt của ông ta thì lại chẳng nhìn ra chút manh mối nào.
Đồ Tể đứng bên cạnh chúng tôi không nói một lời, rút ​​vũ khí cất ở trong ngực ra, thoạt trông đúng là con dao chuyên dùng để mổ heo.
“Anh không phải là Đồ Tể thật đấy chứ?” Cô Thu nghĩ sao nói vậy, trực tiếp hỏi ra một câu.
Đồ Tể liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Sao thế, cô khinh thường nghề giết heo à?”
“Ha hả.” Cô Thu mỉm cười khó hiểu: “Không phải tôi coi thường anh, mà là người chủ nhiệm kia của anh coi thường anh! Đám người 303 mấy người không phải tự nhận mình là trí thức sao, sao vậy, tự dưng thu nạp một tên giết heo mà không thấy khó chịu à.”
Đồ Tể hừ lạnh một tiếng: “Giết heo thì không được có tri thức à, người của 701 đúng là nông cạn.”
Thấy bọn họ sắp đánh nhau, lão Yên vội gào lên: “Giờ là lúc nào rồi còn gây rối, Nha Tử, cậu còn đứng đấy hóng chuyện à, còn không mang người đi nhanh lên!”
Nha Tử vô cớ bị vạ lây bèn bĩu môi, chẳng thèm nói gì, chỉ nhanh chóng dẫn đám người của Lưu Hàn Thu chạy về phía trước. Giờ phút này, ngay cả tên có dáng vẻ yếu đuối như Dạ Tinh chạy cũng rất nhanh, bởi vì ai cũng biết, chỉ cần chậm một chút thôi sẽ không thoát được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận