Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 248: Hoạt Thi

Tôi cười khổ một tiếng, chuyện như vậy sao tôi dám đem ra nói đùa được chứ, hơn nữa, chẳng phải trận đồ bát quái chúng tôi nhìn thấy trước đó cũng đủ để chứng minh cho vấn đề này rồi sao?
Ông ta đã để lại một lối vào trong trận bát quái, nhìn có vẻ nhưng đang đợi người khác, trước đó tôi và Nha Tử còn thấy quái lạ, vì sao một người đã chết còn đợi được người tới? Bây giờ xem đã hợp lý rồi, bởi vì Tàm Tùng còn sống, đương nhiên có thể đợi người khác.
“Nói như vậy, chúng ta gặp phải một con cương thi đã tồn tại được mấy ngàn năm rồi à?” Nha Tử mở to hai mắt, sau đó có chút hưng phấn, nói: “Đây chính là chuyện ngàn năm khó gặp, Trường An, cậu sợ cái gì chứ, chỉ là một con cương thi mà thôi, chẳng phải khi còn ở nước Trường Dạ cậu cũng gặp phải rất nhiều sao? Cứ nã vài phát súng không phải là khiến nó mù rồi à.”
Tôi khẽ lắc đầu: “Anh không hiểu, người này không phải cương thi, không, phải nói ông ta không chỉ là cương thi. Ông ta còn sống, còn sống, anh hiểu không? Là loại sự sống có máu thịt ấy.”
Nha Tử hỏi tôi có ý gì, tôi siết chặt bàn tay đẫm mồ hôi của mình mà trả lời anh ta, thứ này gọi là hoạt thi, là cấp độ cao nhất của cương thi!
Sau khi một người chết đi, người ta sẽ dùng một số phương pháp bí mật nào đó để bảo quản thi thể, rồi sẽ từ từ phục sinh người đó, quá trình này diễn ra cực kỳ lâu, trong khoảng thời gian sống lại ấy, có thể hoạt thi sẽ tỉnh lại trong thời gian ngắn, cho đến khi hoàn toàn sống lại, người từng chết đó sẽ chẳng khác nào một người sống thực sự.
Nhưng đồng thời họ cũng sẽ khác với những người bình thường, họ có được sức mạnh mà con người không thể có được, thậm chí còn có một số loại năng lực khó giải thích bằng lẽ thường, nếu muốn đối phó với thứ này, không bị lột mấy tầng da sợ là không xong.
“Ông ta nhất định đã tìm ra được phương pháp trường sinh bất lão, không giống như tấm gương của nữ vương nước Trường Dạ, Tàm Tùng đã tìm ra được phương pháp trường sinh bất lão thực sự.”
Tôi nhìn về phía Nha Tử: “Bây giờ anh đã hiểu được ý của tôi chưa? Trải qua mấy ngàn năm phục sinh, hiện giờ Tàm Tùng đã sống lại hoàn toàn, thậm chí ông ta còn đang ở trong một góc nào đó của lăng mộ này để theo dõi chúng ta, cười nhạo mỗi một hành động của chúng ta!”
“Cậu, Cậu đừng làm tôi sợ.” Nha Tử rốt cuộc cũng biết sợ: “Người đã chết, sao còn sống lại được? Huống chi người này đã chết được mấy ngàn năm…”
Đúng vậy, tôi cũng muốn biết một người chết làm thế nào để sống lại được, nhưng những gì xảy ra ở nước Trường Dạ đã dạy cho tôi một bài học, có một số điều không thể giải thích bằng khoa học quả thực vẫn tồn tại.
Tôi nhanh chóng nhớ lại phần giới thiệu về thứ này ở trong cuốn Thất Sát, tôi nhớ rõ ràng rành mạch trong đó có một câu: Nếu gặp phải, chỉ có thể trốn đi.
Nha Tử nghe tôi nói xong, có chút rối rắm hỏi chúng tôi nên làm gì bây giờ?
“Tôi không biết, bỏ cuộc thế nào cũng chỉ có cái chết, ở lại nơi này ít nhất còn tìm ra được một đường sống, anh chọn thế nào?” Tôi nhìn chằm chằm vào hai bức họa trên tường, chậm rãi hỏi Nha Tử.
Nha Tử nhìn tôi, sau đó chậm rãi gỡ kính râm xuống, nhìn tôi bằng đôi mắt như bị bệnh tăng nhãn áp: “Tôi lựa chọn đường sống.”
Tôi cười, quả nhiên, cho dù có can đảm hay nhát gan, các thành viên trong 701 một khi gặp vấn đề tuyệt đối sẽ không dễ dàng lựa chọn lùi bước.
“Chúng ta cứ đi xung quanh quan sát một chút!” Tôi ra hiệu cho anh ta đeo kính râm lên, sau đó cầm súng đi thẳng về phía giường đá.
Trong gian mộ này chẳng có gì cả, nếu Tàm Tùng ở dây, cũng chỉ có thể ở trên giường đá mà thôi.
Dù đã lựa chọn nhưng khi bước về phía chiếc giường đá, đôi chân của chúng tôi vẫn hơi run lên, mỗi bước đi chúng tôi phải hít một hơi thật sâu mới có dũng khí đi tiếp.
Khoảng cách có vài mét ngắn ngủi, nhưng chúng tôi phải đi khoảng hai phút, đến cuối cùng khi đứng trước giường đá, hai chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, ý tứ rất rõ ràng: Ai sẽ là người xốc rèm che lên?
Lúc này tôi rất hối hận khi để Nha Tử đeo kính râm lên, nếu không đeo vào thì chắc chắn anh ta đã đưa tay ra xốc rèm che rồi, với lá gan của anh ta bây giờ, nhiệm vụ này chỉ có thể để lại cho tôi thôi.
Tôi sờ ngực để trấn tĩnh lại, rồi tiến lên phía trước một bước, sau đó vươn tay ra, từ từ xốc tấm rèm che nặng nề kia…
Nha Tử lo lắng nuốt khan, không kìm được mà lùi lại, đứng phía sau lưng tôi.
“Trống không?”
Khoảnh khắc tôi sốc tấm rèm che lên, chỉ cảm thấy lòng mình chợt thư thái hẳn.
Nhưng giây tiếp theo, lòng cảnh giác của tôi lại dâng cao, đây là nơi duy nhất có thể đặt quan tài trong toàn bộ lăng mộ này, nếu ở đây trống rỗng, vậy quan tài đang ở đâu?
“Trường An.” Nha Tử cũng có vẻ ngạc nhiên: “Ông ta… Ông ta chắc không sống lại được, rồi ở chỗ này mấy ngàn năm đâu, nhỉ?”
Ca, ca, ca!
Ngay lúc cả hai chúng tôi đều đang bàng hoàng, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tràng tiếng động kỳ lạ, tôi kéo Nha Tử lập tức lùi lại phía sau và ngẩng đầu nhìn lên.
Tôi nhìn thấy những viên gạch bằng đá trên mặt giường đá từ từ tách ra, một chiếc quan tài quấn dây xích bằng đồng chậm rãi nhô lên trên mặt giường, quan tài hướng về phía chúng tôi, ở giữa có một vật tổ là hình Thái Dương Thần Điểu rất lớn, xung quanh là rất nhiều tơ tằm và những hình ảnh đơn giản.
“Đây hẳn là quan tài của Tàm Tùng.” Tôi nhìn thoáng qua quan tài, quay đầu nói với Nha Tử.
Nha Tử gật đầu, chậm rãi lấy máy ảnh từ trong lồng ngực ra nhưng không dám chụp ảnh, anh ta đứng đó, hai chân nhịn không được mà cứ run lên cầm cập như bị co rút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận