Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 571

“Phì, một đám chuột nhắt!”
Tôi khịa một tiếng, Đồ Tể lập tức dí sát dao găm vào cổ tôi: “Ngoan ngoãn một chút!”
“Mấy người muốn tôi làm gì?” Tôi bình tĩnh lại, chẳng thèm dây dưa về chuyện máy theo dõi nữa.
Lưu Hàn Thu kêu một tiếng, vuốt nhẹ lên cái đầu trọc như quả trứng kho của mình: “Cũng không ngốc lắm, còn biết chúng tôi tìm cậu có việc.”
Tôi chẳng buồn đáp lại, nếu đám người này thực sự muốn giết tôi, con dao trên tay Đồ Tể chỉ cần múa quanh cổ tôi một đường là tôi đã chết thẳng cẳng rồi, cần gì phải lải nhải tới tận bây giờ.
Cách giải thích duy nhất là đám người này tìm tôi có việc.
“Cậu chỉ mất 2 năm đã trở thành nhân viên chính thức của 701 rồi nhỉ?” Lưu Hàn Thu cũng bình tĩnh lại.
Tôi vẫn chẳng buồn đáp lại, đám người này nhất định đã điều tra rõ ràng về tôi từ lâu, tôi cũng chẳng cần phải trả lời câu hỏi vừa rồi.
Hiển nhiên lão già này cũng không mong tôi sẽ trả lời, sau khi hỏi xong thì liền nói tiếp: “Trong 2 năm qua cậu đã cống hiến cho 701 không ít, nói thật, tôi cũng thấy thiệt thòi thay cho cậu.”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Làm gì đấy, bây giờ ông định châm ngòi ly gián đấy à?”
“Cậu còn cần tôi châm ngòi sao?” Lưu Hàn Thu lại dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn tôi: “Nhóc con, cậu tự cho rằng bọn họ đều coi cậu như người một nhà, thế nhưng có khi nào cậu nghĩ tới, vì sao bây giờ chỉ còn lại một mình cậu không.”
“Ông có ý gì?” Tôi chẳng cau mày lấy một lần, tôi cũng chẳng phải người duy nhất cô đơn, còn có Nha Tử cô đơn trước cả tôi.
Lưu Hàn Thu dường như đã nhìn ra suy nghĩ của tôi: “Có phải cậu cho rằng thằng mù đó đang cãi nhau với lão Yên hay không?”
“Cậu cũng chẳng nghĩ, bản thân cậu ở 701 lâu như vậy mà có mắt cũng như mù, trong tổ chức của các cậu, cậu ta được hưởng đãi ngộ như Thái Tử, ai mà không yêu chiều cậu ta, làm sao có thể để cậu ta chạy một mình trong khu rừng nguy hiểm như vậy?”
Tôi không kiên nhẫn mà trực tiếp lên tiếng: “Lưu đầu hói, ông muốn nói gì thì nói rõ trong một lần đi, đừng dong dong dài dài như đàn bà nữa.”
Bang!
Vừa mới dứt lời, tôi liền ăn ngay một bạt tai, Lưu Hàn Thu lắc lắc tay: “Nhóc con, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chọc giận tôi thì cậu cũng chẳng được yên lành đâu.”
Tôi chỉ hừ lạnh một tiếng, càng cảm thấy dạng người như Lưu Hàn Thu thật đáng khinh thường.
Lưu Hàn Thu vừa định tát tôi thêm lần nữa, Trường Không đã ngăn ông ta lại, anh ta nói thời gian có hạn, nên làm chuyện chính càng sớm càng tốt.
Lúc này Lưu Hàn Thu mới chịu buông tay xuống: “Cậu có biết trong 701 có một quy định không? Phàm là người đem được 3 bảo vật quốc gia về tổ chức, đều có tư cách mở ra căn phòng bí mật phía trong cùng của phòng hồ sơ.”
Tim tôi đập thình thịch, tôi thường đọc sách trong phòng hồ sơ nhưng chưa từng nghe nói đến căn phòng bí mật nào.
Nhìn dáng vẻ của Lưu Hàn Thu lúc này không giống đang giả vờ, chẳng lẽ thực sự có căn phòng bí mật sao?
“Theo tôi được biết, hẳn là cậu đã đem được 3 món quốc bảo về rồi, sao thế, lão Yên chưa từng nhắc tới quy định này với cậu sao?” Lưu Hàn Thu đã thành công chọc đúng chỗ đau của tôi, đừng nói đến quy định kia, tôi còn chẳng biết tới sự tồn tại của căn phòng bí mật nữa.
Lưu Hàn Thu tỏ vẻ hơi đồng tình mà vỗ vào vai tôi: “Thế nên tôi mới nói, căn bản lão Yên chỉ muốn lợi dụng cậu mà thôi! Tôi đã điều tra lý lịch của cậu, trên người có hình xăm Cửu Long, còn là người kế thừa Hắc Linh Tinh Quan chính tông, đừng nói là lão Yên, đến cả tôi cũng phải ghen tị với cậu đấy.”
Lúc này đến cả tỏ vẻ lấy lệ tôi cũng lười, chỉ yên lặng nghe ông ta nói.
Trong lời kể của Lưu Hàn Thu, sở dĩ lão Yên coi trọng tôi cũng chỉ vì thân phận của tôi, một khi tôi kế thừa danh hiệu Hắc Linh Tinh Quan, tôi có thể dựa vào các vì sao để tìm được tất cả các lăng mộ cổ trên thế giới này, giúp 701 tìm được càng nhiều bảo vật quốc gia hơn.
“Có phải tổ tiên của cậu đã truyền lại cho cậu một quyển sách không?” Lưu Hàn Thu đột nhiên hỏi.
Tôi cảnh giác nhìn thẳng vào ông ta, ông ta vội xua tay: “Tôi chẳng có hứng thú với quyển sách đó của cậu đâu, hơn nữa, tôi cũng đâu phải thằng trộm mộ.”
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nếu bây giờ đám này muốn cướp “Tinh Quan Yếu Quyết", tôi cũng chẳng có chút sức lực nào mà phản kháng.
“Nghe nói trong sách này có bốn chòm sao: Thanh Long, Bạch Hổ, Chú Tước, Huyền Vũ. Mỗi chòm sao tượng trưng cho một kỹ năng khác nhau, chẳng lẽ cậu không muốn biết sao?” Lưu Hàn Thu mở miệng dụ dỗ.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Dựa vào đâu mà tôi phải hỏi ông?”
Lưu Hàn Thu nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, sau đó chỉ ngón tay vào chính mình: “Nhóc con, cậu quên tôi họ gì rồi à?”
Tim tôi bỗng giật thót, đương nhiên tôi biết ông ta họ gì, Lưu Hàn Thu… Lão già này hình như cùng họ với tôi.
“Đừng nhìn tôi như vậy.” Lưu Hàn Thu cười nói: “Tôi không phải con cháu dòng chính của nhà họ Lưu, chỉ là nhánh phụ mà thôi, còn nhánh chính của họ Lưu chỉ còn lại một mình cậu. Nhưng như vậy cũng chẳng thể ngăn cản tôi biết nhiều hơn cậu, dù sao tôi cũng lớn hơn cậu mấy chục tuổi.”
Tôi nghĩ đến cuốn sách Tham Lang trong “Tinh Quan Yếu Quyết”, cuốn sách đó khó hiểu chẳng khác nào sách trời, tuy rằng tôi đã tìm được cách lần mò, nhưng muốn tiến thêm một bước quả thực rất khó, nếu lúc này có người dẫn đường cho tôi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận