Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 410

Nhưng nếu họ dám tìm tới, chúng tôi tự nhiên sẽ không sợ.
Tôi nằm lỳ ở trên giường, nhưng trong đầu lại suy nghĩ rất nhiều chuyện, có lúc nhớ tới bóng dáng co rúm của cô Thu, có lúc lại nhìn thấy dung mạo của Dược Quán Tử và Thương Thần, đồng thời bản thân cũng một lần nữa nhận ra việc chúng tôi đang làm bây giờ chính là một nghề đi lại trên mũi đao.
“Có lẽ một lúc nào đó mình cũng sẽ rời đi như thế này…” Tôi mở to mắt rồi nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt, chỉ cảm thấy chính mình đang bị hãm sâu trong một vũng lầy không thể thoát ra được.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, những lo lắng kia dường như đã tan biến theo ánh nắng, nhưng khi tôi vừa quấn chăn quanh người thì cả người đã lập tức nhảy khỏi giường, thậm chí cũng không thèm rửa mặt mà chỉ tùy tiện đưa tay vuốt tóc một cái rồi đi ra khỏi cửa.
Bởi vì độ nổi tiếng do lăng mộ nước Tăng mang lại vẫn còn cao, cho nên tất cả nhân viên tình báo của 701 đều gia nhập vào đội khảo cổ, chỉ để lại một bộ phận duy trì công việc bình thường.
"Trường An, tạo hình kỳ lạ này của cậu là sao đây?" Lão Yên cầm một ly nước đậu nành ở trong tay, trong miệng còn cắn một miếng bánh quẩy, sau đó dùng ngữ khí mơ hồ không rõ mà hỏi.
Tôi gãi tóc: “Hơn nửa đêm không ngủ, ông nói xem tôi có thể có tạo hình gì? Cho tôi một cái.”
Lúc này tôi lấy một cây bánh quẩy từ trong tay của ông ấy rồi không chút do dự nhét nó vào miệng, sau đó lại uống một ngụm nước đậu nành ở trong tay của ông ấy thì mới có được một chút tinh thần.
Lão Yên nhìn tôi với vẻ mặt xấu xa: “Hơn nửa đêm không ngủ được? Nhóc con cậu đến tuổi dậy thì à?”
“Nghĩ cái gì đó, chỉ là tôi…” Tôi vừa định nói là vì đóng góp cho tổ chức và giúp mấy người an ủi đồng đội, nhưng rồi lại nghĩ tới việc cô Thu không muốn tôi nói ra.
Tôi vội vàng chuyển sang chủ đề khác: “Còn không phải là vì tôi đang nghiên cứu tư liệu mà ông đưa cho tôi sao? Ông nói xem cái tên đầu trọc kia là tóc bị trọc hay là đầu vốn đã bị trọc rồi?”
“Ha ha, lời này của cậu cũng không tệ đâu, mà dạo gần đây cậu tính làm gì vậy?" Lão Yên đưa cho tôi ly nước đậu nành đã uống nửa chừng, sau khi nhìn tôi uống ừng ực ừng ực xong thì lúc này mới hỏi.
Tôi lau miệng: "Không phải ông nói là mình rất bận à? Sao bây giờ lại đến hỏi tôi rồi?"
“Có lẽ cũng không bận lắm, còn đám cháu ở 303 kia thì bị cấp trên mắng đến chảy máu chó, bởi vì không biết là ai đã nói về chuyện chuông nhạc của Tăng Hầu Ất ra bên ngoài, còn nói đến mức sinh động như thật, nói chiếc chuông quỷ này đã làm hại rất nhiều mạng người, khiến bọn họ phải bận rộn để hoàn thành công việc.
Ha ha, không nói cái khác, chỉ riêng đám người ở thôn Diệp Gia kia thôi cũng đủ để bọn họ phải đau đầu một thời gian rồi. "Lão Yên trên nỗi đau của người khác.
Tôi liếc mắt nhìn lão Yên một cái: “Vậy mà hôm qua trông ông như trời sắp sập đến nơi rồi vậy, nếu đã không bận thì tôi sẽ trở về đi ngủ, sau mấy lần giày vò, tôi cũng không thiếu gì, chỉ thiếu mỗi ngủ thôi.”
“Đi đi, có việc tôi lại tìm tới cậu.” Lão Yên xua tay, sau đó quay người đi lên tầng hai, nhìn hướng đi thì đó là hướng của phòng hồ sơ.
Sau khi ăn uống no đủ, cơn buồn ngủ cũng lập tức ập tới, nhưng khi tôi đi đạo qua một vòng trong cục thì phát hiện chuyện lão Yên nói không bận đúng là không hề nói dối, cho nên tôi vội vàng chạy vào ký túc xá để ngủ bù.
Khi tôi tỉnh lại thì trời đã tối, bên ngoài gió thổi mạnh khiến tôi chẳng có dục vọng muốn ra ngoài chút nào.
Nhưng có một số người lại thích làm phiền giấc mộng của người khác, trong lúc tôi còn chưa từ trong mộng tỉnh lại, cánh cửa đã vang lên tiếng đập ầm ầm, đồng thời truyền tới giọng nói muốn ăn đập của Nha Tử: “Trường An, Trường An, mau ra ngoài đi, tôi mới phát hiện ra một quán ăn ngon, cho nên muốn dẫn cậu đi.”
“Không đi!” Tôi lấy gối che đầu lại, trời lạnh muốn chết, tôi đâu có điên mà đi theo anh ta ra ngoài chịu khổ chứ?
Nhưng thực tế đã chứng minh tôi đúng là bị điên rồi, bởi vì Nha Tử hoàn toàn không nghe lọt những gì tôi nói, chỉ thấy anh ta đập cửa ầm ĩ, cho dù tôi đang nằm ngủ thì lúc này cũng đã mất đi sự hứng thú, cho nên đành phải bọc lấy áo khoác mà rời khỏi giường.
“Đi đâu?” Tôi dùng giọng nói tức giận và lời lẽ nặng nề để hỏi.
Kết quả là Nha Tử lại không hiểu giọng điệu của người khác, chỉ thấy anh ta kéo tôi chạy một mạch trong cơn gió mạnh ngoài trời, mãi đến khi bản thân bị anh ta nhét vào trong xe thì tôi mới phải ứng được, sau đó tôi còn hỏi đùa anh ta có phải là muốn buôn người không?
Nhưng không ngờ anh ta lại liếc mắt nhìn tôi một cái rồi cười hì hì nói: "Khoan hãy nói những cái khác, nếu như tôi thực sự muốn bán thì với dung mạo thanh tú này của cậu thì đúng là có rất nhiều người muốn mua. Làm sao, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn muốn lấy sắc lừa tiền à?
“Anh nằm mơ đi, nói nghiêm chỉnh vào, anh vội vàng kéo tôi ra ngoài như thế, đừng nói là chỉ vì ăn một bữa ngon thôi đấy." Tôi trợn mắt, sau đó lười biếng dựa người vào ghế ngồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận