Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 239: Liều Mạng

“Anh đang làm gì vậy? Mau trở lại.” Tôi cầm máy ảnh, chỉ cảm thấy máu trong người dâng trào, Nha Tử vậy mà dám dùng mạng đổi mạng!
Nhưng làm sao tôi có thể để anh ta đi vào chỗ chết được?
Tôi vẫn nhớ rõ Nha Tử nói đây là chuyến đi một mình đầu tiên của anh ta, anh ta còn phải chứng tỏ bản thân với giáo sư Hứa.
“Nha Tử, mau trở lại!” Tôi nhanh chóng cất máy ảnh, cầm khẩu tiểu liên B56 và hướng thẳng về phía Thái Dương Thần Điểu mà bắn.
Phanh!
Khi viên đạn bắn trúng người của Thái Dương Thần Điểu, cảnh tượng tôi chờ mong đã không xuất hiện, ngược lại tôi còn có ảo giác mình đang bắn vào một tấm thép.
“Sao thứ này lại như đao thương bất nhập thế?” Tôi hoảng sợ nói.
Ban đầu, tôi định dùng súng để chuyển hướng sự chú ý của Thái Dương Thần Điểu, làm như vậy có thể tạo cho Nha Tử một cơ hội sống, tuy nhiên hiện giờ nó lại chẳng có chút phản ứng nào, vẫn cứ đuổi sát Nha Tử như cũ.
“Nha Tử, nhanh quay lại đi, có nghe thấy không? Nếu anh mà chết, tôi không những không mang máy ảnh của anh về, mà còn bảo với thầy anh, anh chính là một tên nhát gan, không có thầy thì chẳng khác nào một thằng nhóc còn chưa cai sữa!”
Tôi vừa nói, vừa tiếp tục chĩa nòng súng bắn tỉa về phía Thái Dương Thần Điểu.
Tuy rằng súng không thể gây ra tổn hại gì cho con chim kia, nhưng vẫn có thể trì hoãn động tác tấn công của nó tới Nha Tử.
Nha Tử cũng không quay đầu lại, chỉ hét lên: “Trường An, đừng gây rắc rối nữa, có thể sống người nào là hay người đấy, cậu mau cút đi!”
Tôi làm ngơ trước mấy lời của anh ta, vừa nã đạn vừa nhanh chóng di chuyển về phía anh ta.
“Lệ!”
Lại một tiếng súng vang lên, Thái Dương Thần Điểu mãi vẫn không đắc thủ được, hiển nhiên nó đã bị tôi chọc giận, nó ngửa cổ lên trời kêu một tiếng dài rồi quay lại, lao về phía tôi.
Tôi nhanh chóng nằm trên mặt đất, lăn một vòng nhưng vẫn không thể tránh thoát khỏi sự tấn công của Thái Dương Thần Điểu, chiếc mỏ sắc nhọn của nó mổ lên đùi tôi, cơn đau đớn kịch liệt khiến tôi suýt chút nữa ngất đi.
Vào thời khắc mấu chốt, Nha Tử rốt cuộc cũng chạy về, túm lấy cánh tay và kéo tôi ra mấy mét, giúp tôi tránh khỏi đòn tấn công của chim thần.
Cứ như thế, tôi và Nha Tử cứ anh tới tôi chạy, đến nỗi toàn thân hai chúng tôi đã dính không ít máu tươi, cả hai chúng tôi như được vớt ra khỏi vũng máu.
Nhưng Thái Dương Thần Điểu cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy, cho dù lông trên người nó cứng như một tấm thép, nhưng dưới sự tấn công dữ dội của súng tiểu liên, một bên bả vai của nó cũng đã bị trật, tốc độ bay cũng chậm hẳn đi.
Dường như nó cũng cảm nhận được hai người chúng tôi không dễ chọc vào, nên đột nhiên quay đầu, chuyển hướng về phía Trát Tây đang nằm trên giường đá.
“Hỏng rồi, mau ngăn nó lại!” Tôi nhảy lên khỏi mặt đất như một con cá chép lộn mình, đuổi theo Thái Dương Thần Điểu và chạy về phía Trát Tây.
Toàn thân Trát Tây đã bị mổ như một cái sàng rồi, nếu còn bị thương nữa, chút máu trên người anh ra sẽ không giữ lại được, đến lúc đó, tôi sẽ không thể giải thích với Côn Bố.
“Trường An, mau tránh ra!”
Ngay khi tôi lao về phía Trát Tây, muốn dùng cơ thể của mình đỡ giúp anh ta một đòn tấn công, đã nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Nha Tử, cùng với đó là tiếng anh ta chạy về phía tôi.
Toi căn bản còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy bụng mình đau xót, cúi đầu nhìn xuống mới thấy Trát Tây đã tỉnh lại từ khi nào, tay phải của anh ta cầm một con dao găm, đầu còn lại của dao găm đang đâm vào bụng tôi.
“Vì, vì sao?” Tôi ôm bụng và nhìn Trát Tây với vẻ hoài nghi.
Vừa rồi anh ta còn nhắc nhở chúng tôi phải chạy đi, sao bây giờ anh ta lại muốn tự mình lấy mạng của tôi?
Trát Tây chậm rãi rút dao găm ra, cố gắng ngồi dậy lần nữa, sau đó mỉm cười với tôi: “Thật xin lỗi, nhớ nói với Côn Bố, vị trí Cổ Vương này của tôi không phải là cậu ta cho.”
“Anh có ý gì?” Sau khi nghe được những lời này, trong lòng tôi dâng lên một dự cảm xấu, cố gắng nén cơn đau mà hỏi.
Trát Tây phớt lờ tôi mà quay ngược lưỡi dao găm, đâm thẳng vào bụng mình.
Tôi mở to mắt, không thể tin được mà nhìn vào anh ta: “Anh rốt cuộc đang làm trò quái gì thế?”
“Tục mệnh cổ đang ở trong người cậu.” Trát Tây cười một tiếng, sau đó tôi thấy anh ta lấy ra mấy con sâu đen nhánh từ trong tay áo và nuốt chửng chúng trước mặt tôi.
Sau đó, bàn tay của anh ta bắt đầu từ từ chuyển sang màu đen, trong chốc lát màu đen ấy đã lan tới trên cổ, cuối cùng lan tới mặt, cả người Trát Tây như biến thành một cục than đen.
“Hai người đang làm cái quái gì vậy? Tôi sắp không thể chống cự được nữa rồi!” Giọng nói giận dữ của Nha Tử truyền đến.
Hóa ra anh ta đã chạy tới sau khi nhìn thấy Trát Tây đâm con dao găm vào bụng tôi, nhưng tình hình lại trở nên tồi tệ hơn, vốn anh ta muốn cứu tôi lại đành phải quay sang đối phó với Thái Dương Thần Điểu, chỉ trong chốc lát trên người anh ta đã xuất hiện thêm mấy vết thương.
Tôi che vết thương, từ từ ngã sang một bên: “Nha Tử, mau tránh sang một bên.”
“Trường An?” Nha Tử quay lại nhìn thấy tôi, tôi lắc đầu với anh ta rồi chỉ sang Trát Tây đã biến thành một người đen nhánh.
Dường như Nha Tử cũng đã hiểu ra nên nhanh chóng né sang một bên.
Mà anh ta vừa mới né sang một bên, Trát Tây liền dùng hết sức của toàn thân nhào tới phía Thái Dương Thần Điểu đang bay trên không trung, rồi anh ta cũng nhanh chóng nhét một con cổ trùng vào trong mỏ chim.
Con chim thần mổ một phát lên bả vai của Trát Tây, sau một tiếng hét thê thương, nó giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay của Trát Tây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận