Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 253: Tàm Tùng Sống Lại

Làm xong việc này, cô ấy hất cằm nhìn về phía lão Yên: “Chờ năm phút.”
“Yên tâm đi!” Lão Yên gật đầu.
Phanh!
Cuộc trò chuyện của họ vừa kết thúc, toàn bộ cỗ quan tài đột nhiên rung chuyển, nắp quan tài vốn nằm ngang trên giường đá đột nhiên bật thẳng đứng, phát ra thanh âm đinh tai nhức óc.
Một bàn tay tái nhợt đến quỷ dị đặt lên thành quan tài, sau đó một con cương thi, không, phải là một con người từ từ ngồi dậy.
Nói thứ kia là con người bởi vì trông ông ta thực sự không giống như cương thi, mỗi một cử động đều trông giống hệt như người sống…
Đôi mắt ẩn sau dưới chiếc mặt nạ vàng quét về phía chúng tôi, giống như là đang nhìn những người đã chết.
Tiếp theo đó ông ta há miệng nói câu gì đó, tuy rằng chúng tôi nghe không hiểu, nhưng cũng không ngăn cản được tôi nhận ra sự phẫn nộ trong giọng nói của ông ta.
“Lão, lão Yên, thứ kia chính là người còn sống à?” Giọng nói của Nha Tử trở nên run rẩy.
Lão Yên kéo Nha Tử lùi lại phía sau, sau đó ông ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi hiểu được ý của ông ấy liền khẽ gật đầu.
Tàm Tùng từ từ đứng dậy, bước ra khỏi quan tài và đi về phía chúng tôi, như thể ông ta đang tản bộ trong sân vắng vậy.
Lúc này tôi mới nhận ra rằng người này rất cao, ít nhất cũng phải gần hai mét, không biết bộ quần áo màu xanh kia được tạo ra từ phương pháp gì, qua mấy ngàn năm mà vẫn chưa bị mục nát, vẫn còn y hệt như mới.
“Hỏng rồi, chúng ta chẳng những gặp phải hoạt thi, mà còn là vua hoạt thi!”
Lão Yên vỗ đùi, liên tục nạp đạn vào súng, rồi hướng súng về phía Tàm Tùng mà nã một phát đạn.
Nha Tử kêu lên một tiếng, nói sao tài bắn súng của ông lại chán đời thế?
Lão Yên trừng mắt với anh ta: “Chủ động khiêu khích vua hoạt thi, cậu có còn muốn sống nữa hay không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào Tàm Tùng, chỉ thấy ông ta dừng lại vì phát súng của lão Yên, ông ta chỉ nhìn chăm chú vào chỗ viên đạn một cách lạ lẫm, như thể hoàn toàn không hiểu đó là gì.
Tuy nhiên, giây tiếp theo ông ta đột nhiên cười thầm và nhẹ nhàng thốt ra một từ: Súng?
Cách phát âm của ông ta rất kỳ lạ, hiển nhiên là ông ta chưa quen với cách phát âm tiếng phổ thông, nhưng tôi vẫn hiểu được.
“Làm sao… làm sao ông ta biết được?” Lão Yên ngây ra, ngay cả cánh tay cầm súng cũng run rẩy: “Chẳng lẽ ông ta vẫn luôn sống, thậm chí là còn sinh sống tại thế giới bên ngoài?”
Tôi nhanh chóng kéo lão Yên lại, nói: “Đừng làm loạn tuyến đầu, tôi biết được nguyên nhân.”
Lão Yên vội nghiêng đầu nhìn về phía tôi, tôi dùng cách ngắn gọn nhất để kể lại chuyện của huyết tằm, lúc này ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm, nói nếu gặp được một hoạt thi có thể sống lâu như vậy ở bên ngoài, quả thật là thập tử vô sinh.
“Điều đó có nghĩa là bây giờ vẫn còn cách ư?” Tôi ngạc nhiên nhìn lão Yên.
Với sự tin tưởng của tôi đối với Tinh Quan Yếu Quyết , tôi đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào với chuyến đi này của chúng tôi nữa, nhưng nghe ý của lão Yên thì dường như chúng tôi vẫn còn cơ hội!
Lão Yên lắc đầu: “Dữ nhiều lành ít, ít nhất cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nghe nói có ai có thể sống sót từ tay của vua hoạt thi, chẳng qua tôi đoán ông ta vẫn chưa sống lại hoàn toàn, nếu không ông ta đã không trốn ở trong quan tài, cho nên chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Tôi càng nghe càng kinh hãi, lão Yên có lẽ không để ý đến giọng điệu của mình, tôi nghe ra được trong giọng nói của ông ấy chẳng có chút tự tin nào.
“Tiểu Thu, phải mất bao lâu nữa?” Lão Yên quay đầu lại hỏi một câu, giọng điệu lo lắng.
Lúc này, Tàm Tùng đã tiến thêm hai bước, mà chúng tôi lại không thể lùi lại. Bởi vì cô Thu đang ngồi trên mặt đất, hai tay vùi trong đống vũ khí, nếu chúng tôi rút lui, cô ấy chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi và Nha Tử cùng nổ súng, nhưng ngay cả trong làn mưa đạn, tốc độ của Tàm Tùng vẫn bình thản như cũ, cảm giác áp bức to lớn khiến cho tôi gần như không thể thở nổi.
“Các người, là ai?” Đột nhiên, Tàm Tùng mở miệng, lần này ông ta đã nói ra những từ mà chúng tôi có thể hiểu được.
Tôi hưng phấn lôi kéo lão Yên: “Hoá ra con huyết tằm của Tàm Tùng còn có thể sao chép ngôn ngữ? Vậy thì dễ rồi, ít nhất còn có thể giao tiếp với ông ta.”
Lão Yên lại không lạc quan được như tôi, tuy nhiên ông ấy vẫn thu súng lại, thật cẩn thận nói: “Chúng tôi không có ác ý.”
Tàm Tùng dừng lại, liếc nhìn chúng tôi, dường như ông ta cũng không thèm để ý tới câu trả lời của lão Yên, chỉ hỏi một câu: “A Âm đâu?”
Chúng tôi nhìn nhau, tiếp đó tôi nhanh chóng phản ứng lại, thử hỏi dò: “Ý của ông là nữ vương nước Trường Dạ sao?”
“Các người biết cô ấy?” Tàm Tùng tựa hồ có chút kích động, đến lời nói của ông ta cũng trở nên trôi chảy hơn, mặc dù nghe vẫn có vẻ lúng túng.
Tôi đang định nói rằng chúng tôi có biết người kia, nhưng lão Yên đã kéo tôi lại, tôi lập tức ngậm miệng.
Lúc này tôi mới nhớ ra chính mình và lão Yên đã bưng cả hang ổ của nữ vương nước Trường Dạ đi, nếu nói chuyện này ra, đoán chừng Tàm Tùng sẽ xé xác chúng tôi mất.
“Nói!”
Nhưng đã quá muộn, Tàm Tùng nhìn chằm chằm vào chúng tôi bằng một đôi mắt sâu thăm thẳm, tựa như có thể nuốt chửng chúng tôi bằng ánh mắt ấy.
Tôi nắm chặt tay lại, chợt nhận ra lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi chỉ sau một cuộc trò chuyện ngắn ngủi.
“Bây giờ phải làm sao?” Tôi và lão Yên ghé sát tai nhau để nói, đôi mắt lão Yên xoay chuyển, lập tức nói chúng tôi không quen biết nữ vương của nước Trường Dạ, chẳng qua đã biết được tất cả thông qua miếng vải được buộc trên quan tài mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận