Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 613

"Cô Thu bị thương?" Nha Tử nói một cách ấp úng, với thân thủ của cô Thu thì hẳn là không dễ bị trúng chiêu mới đúng chứ.
Tôi giải thích: “Chị ấy nói lúc đèn tắt đã lập tức bị dao đâm vào. Xét theo vị trí chị ấy đứng thì chắc là có người trốn ở bên cạnh. Hành lang vốn đã rất tối, nơi chị ấy đứng lại trùng hợp bị ngược sáng. Nếu có người cố tình ẩn nấp thì cũng khó phát hiện.”
Nha Tử vẫn không tin: “Vẫn quá kỳ lạ, nói vậy nghĩa là đối phương không chỉ có một người, bởi vì tôi và Côn Bố cũng đồng thời bị tấn công, tốc độ của một người không thể nhanh như vậy được.”
“Có lẽ toàn bộ băng nhóm Thiểm Tây đã vào đây!” Tôi nói.
Nhưng Nha Tử lại nói điều này là không thể, bởi vì nếu có nhiều người như vậy đi theo mà chúng tôi đều không phát hiện ra thì đầu đã sớm bị bắn nát rồi.
“Vậy anh nói xem, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tôi hỏi.
Nha Tử bực bội nói:
“Sao tôi biết được?"
"Chỉ có một khả năng."
Côn Bố nãy giờ vẫn luôn im lặng lên tiếng, chúng tôi vội hỏi anh ta là khả năng gì.
Giọng điệu bình tĩnh của anh ta trong bóng tối có chút rùng rợn: “Đó chính là chúng ta đang tự giết lẫn nhau …”
Sau khi nghe anh ta nói xong, phản ứng đầu tiên của tôi là phủ nhận, nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì đã nuốt trở về, bởi vì những gì anh ta nói rất có thể xảy ra, chẳng phải vừa rồi tôi đã suýt chết trong tay Nha Tử sao?
Nếu đúng như vậy thì đã có thể giải thích tất cả, tiếng xé gió mà Côn Bố cảm nhận được có lẽ là do người nọ sau khi đâm cô Thu xong đã lập tức quay sang tập kích anh ta, khoảng thời gian này vẫn có chỗ trống.
Nhưng sau khi Côn Bố buông tay thì kẻ địch mà anh ta phải đối mặt có còn là người kia hay không vẫn rất khó nói.
Cách nói này có chút không tưởng tượng nổi, nhưng lại là lời giải thích ổn nhất.
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Nha Tử có chút ủ rũ, thậm chí còn nói đùa chẳng lẽ chúng ta cứ nắm tay nhau như vậy mà tìm lối ra sao?
“Trong hai người ai vẫn mang theo thiết bị chiếu sáng?” Tôi hỏi.
Nha Tử vội đáp lời, nhưng anh ta nói vô dụng thôi, anh ta đã thử rồi, dù là đèn pin hay nến cũng đều không có tác dụng, ánh sáng ở chỗ này giống như bị nuốt chửng vậy.
Tôi không nói gì mà chỉ yêu cầu anh ta nhanh chóng lấy đồ ra.
Âm thanh sột soạt vang lên, Nha Tử nhét chiếc đèn pin lạnh lẽo và ngọn nến vốn đã ẩm ướt vào tay tôi.
Tôi vừa bật đèn pin lên vừa nói: “Ánh sáng ở đây sẽ không bị tắt. Nếu không thì tại sao người đứng sau màn lại buộc đèn pin lên dụ chúng ta đến để phá hủy thiết bị chiếu sáng của chúng ta?”
Lạch cạch …
Đèn pin bật lên, một tia sáng yếu ớt lộ ra giữa khe hở các ngón tay tôi, Nha Tử ngạc nhiên hỏi sao tôi làm được?
Tôi không trả lời mà hỏi một vấn đề khác: “Lúc đó khi tôi chạm vào anh sao lại có cảm giác như đang chạm vào một bức tường vậy?”
"Hả? Người chạm vào tôi là cậu á." Lúc này Nha Tử như mới phản ứng lại.
Anh ta giải thích, nói đây là bản lĩnh của anh ta. Khi gặp nguy hiểm có thể hòa mình vào môi trường xung quanh, ý nghĩa đại khái như tắc kè hoa ấy.
Anh ta nói từ lúc sinh ra đã có khả năng này, có thể vì khi còn nhỏ luôn phải giấu mình ở một nơi mà người khác không thể nhìn thấy.
Nghe xong lời này tôi không khỏi cảm thấy có chút chua xót, nhưng cũng không nói gì, thay vào đó là sắc mặt khó coi: “Không phải nến và đèn pin của anh không có tác dụng, mà là có người vẫn luôn đi theo anh. Mỗi khi anh muốn thắp sáng thì sẽ tìm cách phá."
“Cậu đừng làm tôi sợ." Nha Tử xoa xoa cánh tay.
Tôi giơ đèn pin lên chiếu về phía trước: “Anh cảm thấy tôi hù dọa anh thì chiếm được lợi ích gì?”
Sắc mặt của Nha Tử thay đổi, anh ta hỏi tôi liệu có phải là lão Hàm đó không.
“Có lẽ vậy.” Tôi gật đầu.
Nha Tử vỗ tay một cái nói chẳng sao, bởi vì vừa rồi anh ta và Côn Bố đã cho lão Hàm đó một trận nhớ đời.
“Cậu sai rồi!” Côn Bố hững hờ nói: “Ông ta rút lui vô cùng thong thả.”
Tôi đồng ý với cách nói của anh ta, lúc nghe thấy tiếng bước chân tôi liền biết lão Hàm đã vừa vặn chuẩn bị tốt đường lui.
Nói điều này cũng vô ích, tôi đề nghị điều quan trọng nhất bây giờ là phải tìm ra cách giải quyết tình huống một khi tách ra mọi người sẽ không thể nghe thấy giọng của nhau này, sau đó là đi tìm cô Thu.
"Trường An, cậu chiếu đèn xung quanh xem." Côn Bố nói.
Tôi giơ đèn pin lên cao nhất có thể để chiếu sáng càng nhiều nơi càng tốt theo như lời anh ta nói.
Sau đó tôi lập tức ngẩn cả người, cảnh tượng trước mắt quả thật quá khó tin!
Tôi luôn nghĩ sau khi đèn pin nổ tung bản thân vẫn ở vị trí cũ, nhưng không phải, thật ra chúng tôi đang ở trong một chiếc bình hình tròn lớn, lối ra phía trên cách chúng tôi khoảng ba bốn mét, nhưng bên cạnh lại không có bất kỳ thứ gì để leo lên, chúng tôi gần như không thể đi lên được.
Xung quanh là những bức tường trống trải và cạnh tay tôi là một vũng máu.
“Này, chuyện này không có khả năng." Tôi nói với vẻ không dám tin.
Chưa nói đến việc tôi hoàn toàn không có cảm giác rơi xuống, tôi rõ ràng nghe thấy tiếng lão Hàm đang rút lui, nếu đang ở trong một chiếc bình như vậy thì ông ta rút lui về hướng nào chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận