Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 347

“Hình như là trên những chiếc đèn lồng này có chữ.” Giáo sư Hứa nói một tiếng, cầm kính lúp từ từ quan sát bắt đầu từ cỗ thi thể đầu tiên.
Tôi thấy dáng vẻ đó của ông ấy thì hẳn phải cần thời gian rất dài, bèn bắt đầu đi dạo ở trong Ảnh cung.
Trừ hai mươi ba cỗ thi thể này ra, bên trong Ảnh cung còn có một vài vật tuẫn táng khác, trừ một vài vàng bạc đồ ngọc ra, vậy mà còn có một lượng lớn nhạc cụ.
“Đây là sáo ống à?” Lão Yên chỉ vào hai cái nhạc cụ làm từ trúc đã mục nát nói.
Tôi nhìn qua, chỉ thấy hình dáng của sáo ống mà ông ấy nói vô cùng đặc biệt, giống như là một bên cánh của phượng hoàng, mỗi chiếc sáo ống đều dùng ba mươi ống trúc nhỏ dài ngắn không đồng nhất sắp xếp theo thứ tự, dùng ba sợi ống trúc mảnh được tước ra buộc lại mà thành, bề ngoài được trang trí lớp sơn lót đen và hoa văn tam giác màu đỏ, nhìn vô cùng đẹp.
Nha Tử nhanh chóng chụp ảnh chiếc sáo ống này từ đủ loại góc độ, cảm khái nói: “Bây giờ nước ta vẫn chưa từng đào ra được ống sáo, tôi chỉ từng nhìn thấy dáng vẻ của nó trên tài liệu lịch sử, Lão Yên, rốt cuộc trong ngôi mộ Tăng Hầu Ất này tích trữ bao nhiêu đồ tốt vậy?”
“Không biết, nhưng xem từ hiện tại, nếu như khai quật ngôi mộ này, sợ là đội khảo cổ cả mấy năm liền sẽ không cần làm chuyện gì khác nữa, chỉ cần nghiên cứu mấy thứ này thôi là được rồi.” Lão Yên nhún vai.
Sau đó chúng tôi còn phát hiện ra các loại nhạc cụ như khèn, đàn, đàn sắt vân vân ở trong Ảnh cung, nếu như trước mỗi nhạc cụ có một người ngồi, thật sự là có thể mở được một concert.
Lão Yên nói: “Thế này có lẽ là đã chuyển nơi bọn họ mở tiệc đón khách vào đây.”
Đúng vậy, vừa có thị nữ, vừa có nhạc cụ, ở thời đại đó cũng chỉ có thể dùng để mở tiệc đón khách hoặc là chơi đùa.
Gần như cả đoạn đường Nha Tử đều dùng máy ảnh chụp hình, lão Yên khuyên anh ta đợi ra ngoài để đội khảo cổ tiếp quản thì sẽ có thời gian cho anh ta chụp, anh ta lại cảm thấy chụp ở trong mộ mới là tài liệu mắt thấy tai nghe. Hơn nữa lỡ đâu mấy người ở đội khảo cổ hơi sơ ý để những thứ này gặp không khí bên ngoài, bị hỏng mất thì làm sao?
“Năng lực của Cố Thuận Chương cậu cũng không tin à?” Lão Yên bất lực nói.
Nha Tử hừ một tiếng: “Cái năng lực suýt nữa làm đội khảo cổ toàn quân bị diệt đó của ông ấy, ông bảo tôi tin?”
Lời này của anh ta nói tới lão Yên không còn gì để nói, cho dù biết tình hình lúc đó không phải là chuyện Cố Thuận Chương có thể giải quyết được, nhưng dù sao tổn thất lần này đã quá mức nghiêm trọng, vì vậy cũng không tiện bào chữa cho ông ấy.
Chúng tôi đi dạo khắp Ảnh cung một lần, sau khi thật sự không tìm ra được bất kỳ thứ gì nữa thì mới nhìn về phía giáo sư Hứa.
Động tác của ông ấy rất chậm, mới nghiên cứu tới cỗ thi thể thứ mười một, mà hình như ông ấy đang gặp khó khăn gì đó trên cỗ thi thể này, nghiên cứu một lúc lâu rồi lại cũng không có động tĩnh gì, cứ ngây ngốc đứng yên ở đó.
Nha Tử vừa định đi qua gọi ông ấy, thì thấy giáo sư Hứa chợt duỗi tay ra, run rẩy bàn tay muốn sờ lên đèn lồng trúc trên tay của thị nữ đó.
Thấy dáng vẻ kích động của ông ấy, chắc là trên chiếc lồng đèn chúc này đã khắc lên thứ gì đó vô cùng có giá trị!
Nha Tử thấy ông ấy mê mẩn nghiên cứu thì cũng không đi quấy rầy ông ấy, mà nhàm chán đi chụp tất cả thi thể nữ bao gồm cả đèn lồng trên tay bọn họ, mỹ danh gọi là: Thu thập tư liệu.
“Đây, đây có phải là…” giọng nói kích động của giáo sư Hứa truyền tới, chúng tôi nhìn qua thì thấy tay của ông ấy đang đặt trên bả vai của bộ thi thể nữ số hai mươi hai, nhìn dáng vẻ đó chắc là đã thấy được thứ gì đó.
Nhưng mà lời của ông ấy còn chưa nói xong, vào ngay khoảnh khắc ông ấy chạm vào thi thể nữ đó, rầm một tiếng, vậy mà thi thể nữ đó đổ xuống, cũng cùng lúc đó, một đám sâu dài dài màu đen bò ra ngoài từ bên trong, giáo sư Hứa bỗng nhiên che gương mặt lại hét thảm một tiếng.
Lão Yên lập tức xông lên, kéo giáo sư Hứa lui về phía sau, đồng thời trực tiếp móc ống mồi lửa từ trong balo ra, thổi lửa rồi ném về phía những con sâu kia.
Những con sâu màu đen bị đốt cháy phát ra tiếng lốp bốp, ngọ nguậy thân thể rồi chết đi.
Nhưng âm thanh giống như là trứng gà phá vỏ này lại đồng thời phát ra từ trên hai mươi hai bộ thi thể khác nữa, tôi nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy có vô số sâu giống với những con vừa rồi chui ra ngoài từ miệng, mũi, tai, hạ thể của những thị nữ, vậy mà những thị nữ này đã chỉ còn là vỏ rỗng, bên trong toàn là những con sâu màu đen.
Trong nháy mắt chúng tôi đã bị những con sâu này bao vây!
Tôi chỉ cảm thấy sau khi bị những con sâu này bò lên người, trên người lập tức nổi bóng nước, hơn nữa còn vô cùng ngứa, làm tôi không nhịn được mà gãi.
Nhưng mà bóng nước đó vừa gãi là vỡ, nước bên trong chảy ra ngoài, nhưng hễ những nơi bị nước chảy qua thì sẽ nổi lên một mảng bóng nước nhỏ, hơn nữa cũng vô cùng đau.
“Sao lại có thứ đồ chết tiệt như thế này chứ!” Cho dù là người trí thức như giáo sư Hứa cũng không nhịn được mà mắng lên, sau đó ông ấy thả tay xuống, chỉ thấy trên gò má bên trái của ông ấy có một cái bóng nước rất to, hiển nhiên là đã bị sâu bò qua.
Ông ấy nhanh chóng giải thích nói: “Con này gọi là sâu nhiều chân, thường gặp được ở vùng nông thôn phía nam, nước tiểu của nó dính lên trên người sẽ nổi bóng nước, nhất định không được gãi, càng gãi lây lan sẽ càng nhanh.”
Nhưng ông ấy nói đã hơi muộn rồi, tôi phát hiện trừ đội trưởng Bạch có định lực vô cùng mạnh ra, những người khác đều đã không khống chế được mà gãi, cánh tay trên chân của mỗi người đều có không ít bọng nước to chừng hạt gạo, nhìn vô cùng đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận