Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 551

Lúc đó tôi đã phản đối quyết định của ông ấy, cho dù là đồ dự phòng thì để mấy viên đạn vào cũng chẳng sao. Nhưng lão Yên lại nói, nếu để đạn trong súng dễ gặp phải trường hợp lau súng cướp cò, dù sao cũng lấy cớ để miễn cưỡng bác bỏ phản đối của tôi.
“Trường An, cậu lùi lại phía sau đi.” Lão Yên nhẹ giọng nói.
Tôi lắc đầu, nói hai người thì vẫn có cơ hội chiến thắng, nhưng nếu chỉ còn lại ông ấy thì chắc chắn chẳng còn cơ hội nào, vì thế, cho dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng không thể rời đi.
Lão Yên cười một tiếng, nói tôi đúng là cứng đầu, tôi nhún vai đáp: “Không phải tôi cứng đầu, mà là tôi cảm thấy mình vẫn mạnh hơn một ông già đã bước nửa chân vào trong quan tài như ông.”
“Nhóc con…” Lão Yên bật cười, sau đó nghiêm mặt lại: “Nếu cậu đã không đi, vậy thì giúp tôi đi!”
Tôi và lão Yên hợp tác rất ăn ý, chỉ cần ông ấy liếc mắt một cái, tôi đã biết ông ấy muốn làm gì, cho nên ngay lúc lão Yên giơ súng lên giả vờ lao về phía đám người rừng, tôi đã lập tức lợi dụng tình thế hỗn loạn của đối phương mà lao thẳng vào đội hình của bọn chúng, quơ chân gạt ngã một tên người rừng.
Lão Yên ra hiệu bảo tôi tìm người quan trọng hơn, tôi vội vàng gật đầu.
Miếng thịt trên mặt bàn ở tầng trên khiến tôi vô cùng khó chịu, tôi không muốn tin đó là của Nha Tử, cho nên, chỉ khi nào tìm được Nha Tử tôi mới có thể yên tâm.
Mặc dù đám người rừng này có sức khoẻ vượt trội, thân thể cũng linh hoạt, nhưng bởi vì có khẩu súng của lão Yên đánh lạc hướng, tôi cũng nhanh chóng phối hợp, nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã hạ gục cả bốn tên người rừng.
“Mau tìm xem!” Lão Yên cũng sốt ruột, hiển nhiên ông ấy rất quan tâm tới chủ nhân của miếng thịt kia.
Bên dưới là một không gian có kích thước tương đương với không gian bên trên, nhưng tối tăm hơn rất nhiều, bên trong cũng chẳng có gì.
Hiển nhiên đây chỉ là một cái hang do bọn người rừng đào ra để đặt bẫy, nhưng tôi càng nhìn càng cảm thấy không ổn, cân nhắc một hồi lâu, tôi mới lên tiếng: “Lão Yên, e rằng nơi này không ổn.”
“Có gì không ổn?” Lão Yên nôn nóng gõ khắp nơi, ông ấy muốn tìm xem có chỗ nào có thể giấu người được không, nghe thấy câu nói của tôi cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Tôi xoa xoa tay, chậm rãi nói: “Cho dù chúng ta đã đối phó với bốn tên người rừng, nhưng với chỉ số thông minh của bọn chúng, có thể thiết lập được những cái bẫy như vậy sao?”
Lúc này lão Yên cũng sực tỉnh, bốn tên người rừng kia dường như không phát hiện ra sự tương tác giữa tôi và lão Yên.
Khẩu súng lục trong tay lão Yên từ đầu đến cuối chưa bắn ra một viên đạn nào, nếu bọn chúng thực sự thông minh, cũng không thể nào chờ tôi tới đánh bại từng người được, cùng lắm khi tên thứ hai bị hạ gục, bọn chúng cũng đã có phản ứng lại rồi.
“Không ổn, Tiểu Thu gặp nguy hiểm!” Lão Yên phản ứng lại rất nhanh, ông ấy nhanh chóng bật dậy, bò về phía cửa hang, tuy nhiên cửa hang cách mặt đất ít nhất cũng phải 2 mét, lúc bò xuống thì dễ, khi đi lên lại gặp phải khó khăn.
Mà đúng lúc này, một tràng cười hì hì bỗng vang lên, tôi ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một khuôn mặt ẩn trong đám lông đen, sau đó chỉ còn lại bóng tối… tên người rừng kia đã dùng thứ gì đó chặn miệng hang.
Tiếng hét chói tai của cô Thu cũng truyền tới, tôi nghe mà cả kinh, vội đẩy lão Yên lên: “Mau, lão Yên, ông phải nhanh lên, chị Thu, chị Thu…”
Chỉ số thông minh của đám người rừng kia quả nhiên không thấp, bốn tên ở dưới này cũng chỉ dùng để phân tán sự chú ý của chúng tôi mà thôi, kẻ ở trên mới là kẻ thực sự giăng bẫy, không, bên trên có lẽ không chỉ có một tên… Có nghĩa là cô Thu đang gặp nguy hiểm!
Lão Yên đương nhiên cũng biết bên nặng bên nhẹ, không nói lời nào bèn đạp lên vai tôi, cố bò lên trên, nhưng vừa mới đẩy được một chút sắc mặt ông ấy liền đen lại: “Là tảng đá, còn không phải là cục nhỏ, đẩy mãi không ra.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tôi lo lắng ngước lên nhưng vì tối quá nên không thể nhìn thấy thứ gì.
Lão Yên xoay người đi xuống, cầm đèn pin đi xung quanh hang: “Trường An, giúp tôi tìm đồ.”
“Tìm cái gì?” Tôi khẩn trương hỏi.
Lão Yên vội vàng nói:
“Không biết, bất cứ thứ gì có thể dùng để cạy tảng đá kia đều được.”
“Trong túi ông không có sao?” Tôi quay đầu nhìn chiếc ba lô lớn trên lưng ông ấy, ba lô của tôi đã đặt ở lối ra vào rồi, nhưng ba lô của lão Yên thì vẫn còn đó, vừa rồi do quá sốt ruột nên không để ý tới, bây giờ nhìn thấy nó tôi cũng thấy có chút hy vọng.
Lão Yên vỗ đầu một cái:
“Đúng vậy, thế mà tôi quên mất chuyện này, đúng là lão già hồ đồ!”
Nói xong, ông ấy vội đặt ba lô xuống, lục lọi bên trong, cuối cùng tìm được một chiếc xẻng phản quang.
“Đây là thứ gì?” Tôi tò mò hỏi, trang bị của chúng tôi là do lão Yên chuẩn bị một lượt, nhưng tôi chưa từng kiểm tra qua, quả thực tôi không biết trong ba lô còn có thứ như vậy.
Lão Yên cười ha hả: “Tò mò à? Vậy đỡ tôi lên, để tôi cho cậu thấy sự lợi hại của thứ này.”
Tôi đáp lại một tiếng, rồi cũng ngồi xổm theo ý của lão Yên.
Lão Yên lập tức đạp lên vai tôi, giơ chiếc xẻng lên, đập thẳng vào tảng đá nọ, tảng đá vừa rồi còn chẳng có một chút sứt mẻ gì lập tức bị đào ra một cái lỗ, lão Yên đập thêm mấy nhát nữa, “chướng ngại vật” kia lập tức biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận