Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 559

“Không sai, nhưng cánh rừng này lại quá kỳ lạ, có một số việc là do tôi sắp đặt, có một số việc là ngoài ý muốn, xem ra kẻ địch vẫn cao hơn tôi một bậc.” Lão Yên lắc đầu cười khổ.
Tôi chợt hiểu tại sao có nhiều chuyện mà trước đây tôi không thể nghĩ ra, hóa ra lại có nhiều khúc mắc đến thế.
“Lão Yên, ý của ông là có người đứng sau tất cả chuyện này, đối phương biết rõ kế hoạch của ông, nên đã thêm mắm dặm muối vào kế hoạch của ông, khiến chúng tôi không thể hiểu được gì?” Cô Thu hỏi.
Lão Yên gật đầu: “Chỉ sợ đúng là như thế.”
“Diêm La Vương…” Cô Tứ đột nhiên mở miệng: “Ngoại trừ người kia ra không có người nào hiểu chúng ta hơn.”
Lão Yên cũng đồng ý với lời của cô Tứ, nói rằng 90% là gã, nếu không phải Diêm La Vương thì ông ấy cũng chẳng thể nghĩ ra ai khác.
Tôi cau mày hỏi: “Nhưng không phải Diêm La Vương không thể đánh bại cô Tứ sao?”
“Quả thật là vậy, xét về mặt quyền cước gã không phải là đối thủ của cô Tứ, vì vậy mới cần dùng tới mưu kế, xét về mặt này cô Tứ lại không bằng gã.” Lão Yên giải thích.
Bỗng nhiên cô Tứ cười khẽ một tiếng: “Đúng vậy, nếu không người kia sao có thể bò ra khỏi nơi đó được?”
Lại là những lời này, khi cô Tứ đối mặt với Diêm La Vương, anh ấy luôn khiến tên Diêm La Vương này phải rút lui, hiển nhiên gã hận anh ấy đến thấu xương, chỉ là tôi luôn tò mò, nơi đó rốt cuộc là nơi nào?
Đồng thời tôi cũng sắp xếp lại một số chuyện, chính lão Yên là người đã sắp xếp cuộc hành trình này, cho dù Lưu Hàn Thu đã bị ông ấy dẫn dụ vào bẫy, nhưng lão Yên cũng không thể khống chế toàn bộ, cái này gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng. Hiển nhiên tên Diêm La Vương kia bây giờ chính là “chim sẻ”.
“Đáng tiếc, lúc ấy lại để người kia chạy mất.” Cô Tứ nhẹ giọng nói.
Nhưng tôi lại cảm thấy chẳng có gì đáng tiếc, rõ ràng là cô Tứ đã nhắm mắt cho qua.
“Được rồi, hiện tại nếu bang Thiểm Tây đã lộ diện, chúng ta chỉ cần đi theo là được.” Lão Yên cười khúc khích.
Cô Tứ thông qua khe hở nhìn ra bên ngoài: “Ừ, nói không chừng đi theo bọn họ còn có thể nhìn thấy được một vài chuyện.”
Nghĩ đến lời nói của lão Yên, tôi vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, ông ấy hao tổn biết bao nhiêu công sức, chẳng lẽ chỉ vì muốn dụ lão Hàm xuất hiện?
Chẳng lẽ ông ấy không hiểu rằng khi những tên trộm mộ này làm nhiệm vụ, bình thường chúng sẽ không dễ dàng gì để người khác phát hiện ra hành tung của mình sao?
Không, không phải ông ấy không hiểu, bản thân lão Yên cũng từng là Mô Kim hiệu úy, sao có thể không hiểu được chứ?
Chỉ có thể nói là giữa ông ấy và lão Hàm nhất định có chuyện gì đó mà người khác không biết, nếu không, cho dù thế nào lão Yên cũng không thể vạch ra kế hoạch như vậy.
Nhưng nếu ông ấy đã lên tiếng, tôi cũng không che giấu nghi vấn trong lòng nữa, lão Yên bất chợt vỗ vào ót tôi: “Nhóc con, có phải cậu nghi ngờ tôi đến quen luôn rồi không?”
“Lão Yên, ông không thể không thừa nhận, trong lời nói của ông có sơ hở, chỉ vì để dụ một người lộ mặt, ông cần phải làm nhiều việc như vậy sao? Tôi không thể tưởng tượng được.” Tôi nói ra suy nghĩ thật sự của mình.
Chỉ thấy lão Yên buồn cười lắc đầu: “Cậu cho rằng lão Hàm là nhân vật tầm thường à?”
Tôi há to miệng “ừ” một tiếng, sau đó phủ nhận theo bản năng.
Lão Yên vỗ vào vai tôi, cũng không vạch trần suy nghĩ của tôi: “Chờ cậu được chiêm ngưỡng thủ đoạn của người này, cậu sẽ hiểu dùng nhiều công sức để dụ ông ta lộ mặt là hoàn toàn chính xác.”
“Vậy sao?” Tôi dựa theo khe hở mà nhìn ra ngoài, chỉ thấy năm người của bang Thiểm Tây đã ngồi thành một vòng tròn, lão Hàm đội khăn xếp đang nói gì đó, xét theo vẻ mặt của những người khác thì chắc hẳn ông ta đang nói chuyện gì đó quan trọng. Nhưng tôi không thể nghe thấy gì.
Cô Tứ đột nhiên nói: “Bọn họ đang nói tới phù đồ chín tầng!”
“Sao ngài biết được?” Tôi kinh ngạc hỏi, tôi tự nhận thính giác của mình không hề kém, nhưng do đám người lão Hàm nói quá nhỏ, lại còn khoa tay múa chân, cho dù thỉnh thoảng nghe được mấy chữ cũng không giúp ích được gì.
Lão Yên tự hào nói: “Cái này cậu cũng không biết, cô Tứ biết đọc khẩu hình đấy.”
“Đọc khẩu hình?” Tôi nhìn lão Hàm, lại nhìn sang cô Tứ, không thể không bội phục anh ấy, tôi cứ có cảm giác người này không có gì không làm được, ít nhất cho đến nay, tôi còn chưa nhìn thấy thứ gì có thể làm khó được anh ấy.
Đọc khẩu hình không phải là chuyện dễ dàng, khi còn ở trong quân đội, người ta cũng dùng cách này để bồi dưỡng nhân tài, cả một đội mà có một người học được đã là chuyện tốt lắm rồi, mà không khéo người đó mới chỉ được xếp ở hàng nhập môn.
Tôi thấy môi của lão Hàm khi nói chuyện đều cử động với biên độ rất nhỏ, thỉnh thoảng nói mấy chữ cũng rất ngắn, như vậy mà cô Tứ vẫn có thể nhận ra sao?
Cô Tứ dường như cảm thấy hơi kỳ lạ trước sự ngạc nhiên của tôi, chỉ nói rằng đây là một kỹ năng cần thiết đối với mình.
Tuy nhiên, cô Tứ cũng không có ý định giải thích nhiều về vấn đề này mà tiếp tục nói: “Bọn họ có manh mối.”
“Thật sao?” Hai mắt lão Yên sáng lên, vội ghé sát vào khe hở để nhìn ra bên ngoài: “Manh mối của bọn họ có được từ đâu? Là từ cuộn bản đồ da dê của người Anh, hay là tự mình phát hiện ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận