Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 232: Khác Lạ

Tôi nghi hoặc hỏi, vì sao trong lăng mộ này lại thiết kế một nơi để thợ thủ công nghỉ ngơi vậy?
Thời xưa, khi xây dựng lăng mộ, hầu hết thợ thủ công đều được tuẫn táng cùng với chủ nhân của ngôi mộ để tránh tiết lộ bản vẽ cơ chế trong lăng mộ, những người có thể sống sót nhất định không hay biết gì về các cơ quan bên trong, cho nên căn bản không cần phải chuẩn bị một nơi nghỉ ngơi cho công nhân.
Hơn nữa, cho dù có muốn nghỉ ngơi, ai lại nghỉ trong lăng mộ chứ?
“Nha Tử, có phải là anh nhầm rồi không? Có lẽ đó là một phòng chôn cất cũng nên?” Tôi hỏi dò.
Nha Tử lắc đầu phủ định, anh ta nói mình nhìn thấy dấu vết sinh hoạt trong tòa cung điện đó, cho nên nhất định nơi đó dành cho người sống, còn ai là người đã cung cấp nơi nghỉ ngơi cho người sống tại lăng mộ này thì không cần chúng tôi phải quan tâm.
“Cũng chính từ nơi đó mà tôi đã tìm được cách cứu cậu.” Nha Tử bổ sung thêm một câu.
“Cách cứu tôi?” Tôi chợt thấy hứng thú.
Nha Tử đáp lại một tiếng ừ, anh ta nói đã nhìn thấy một số bức bích họa về trận đồ bát quái trong cung điện ấy.
Nha Tử cảm thấy mấy bức bích hoạ nọ hẳn có liên quan tới lối đi, sau khi suy nghĩ một lúc, anh ta vội vàng quay lại cứu tôi, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại thành công.
Đối với lối đánh bậy đánh bạ của Nha Tử tôi vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng nếu anh ta đã nói như vậy thì tôi cũng đành tin, thông qua biểu hiện của Nha Tử, bỗng nhiên tôi cảm thấy các thành viên trong 701 đều rất thần bí, không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài.
Cũng giống như Nha Tử, anh ta có thể bước vào 701 nhất định không đơn giản chỉ vì trí nhớ tốt, đoán trừng còn là vì tình trạng sau khi tháo kính râm ra!
Tôi hỏi anh ta đã nhìn thấy trận bát quái ở dạng gì, Nha Tử lại bảo tôi cứ thấy rồi sẽ biết, sau đó anh ta hỏi lại: “Cậu thấy đỡ hơn chưa?”
Tôi cũng biết nơi này không thể ở lại lâu, liền gật đầu, tuy rằng hiện tại tôi thấy hơi chóng mặt, nhưng vẫn có thể đi lại mà không có vấn đề gì.
Nghe tôi nói như vậy, Nha Tử đứng lên, vỗ nhẹ lớp bụi không tồn tại trên mông, đưa tay tháo kính râm ra và kẹp gọng kính lên áo, khí chất trên người anh ta lập tức thay đổi.
“Theo sát tôi!” Nha Tử hất cằm về phía tôi, tôi lập tức gật đầu.
Sau khi khởi hành một lần nữa, tốc độ của Nha Tử đã nhanh hơn trước, sắc mặt cũng càng trở nên nghiêm túc hơn, trong miệng thi thoảng còn lẩm bẩm, tôi chỉ nghe được gì mà cửa sinh, cửa tử, chắc là anh ta đang phá giải trận bát quái.
Tôi đi bên cạnh Nha Tử, chú ý đến hình ảnh hai bên vách mộ, phát hiện quả thực không còn hình ảnh lặp lại nữa. Chỉ là hình ảnh vẫn đơn điệu, như thể là trưng bày phong tục, tập quán của nước Thục cổ, còn lại không có gì khiến người ta phải cảm thán vì ngạc nhiên cả.
Tuy nhiên, tôi khá hứng thú với những hình ảnh này, xét cho cùng, khám phá diện mạo của người dân nước Thục cổ cho tới nay vẫn là niềm đam mê của giới khảo cổ, chỉ là bước chân của Nha Tử chẳng hề dừng lại khiến tôi cũng đành vội liếc qua.
“Không ổn rồi…” Tôi vừa mới cảm thấy có chút tiếc nuối, Nha Tử liền dừng lại, vươn tay ra chạm vào những hình ảnh kia, nhẹ nhàng cảm thán một câu.
Tôi vội hỏi anh ta làm sao vậy, Nha Tử vẫn giữ động tác giơ tay ra và nói: “Chúng ta vừa đi qua những hình ảnh này.”
Tim tôi đã vọt tới tận cổ họng: “Nói như vậy, chúng ta lại bị mắc kẹt rồi sao?”
Nha Tử nhắm hai mắt lại, rồi chậm rãi mở ra, anh ta nhìn chằm chằm vào vách tường với ánh mắt quỷ dị, cuối cùng mới quay đầu nhìn về phía tôi: “Trường An, chúng ta gặp rắc rối rồi.”
Vẻ mặt thận trọng của anh ta cho tôi biết tình hình không ổn, nhưng tôi đã nhìn quanh bốn phía mà lại chẳng cảm nhận được nguy hiểm gì, chẳng qua chúng tôi chỉ bị mắc kẹt thêm lần nữa mà thôi.
Nha Tử lắc đầu một cách nặng nề: “Không đơn giản như vậy đâu, trước khi gặp phải huyết tằm, chúng ta cũng từng nhìn thấy những hình ảnh này.”
“Anh chắc chứ?” Đến lúc này thì tôi không thể làm lơ được nữa, vừa rồi tôi đã suýt chút nữa chết trong đám tơ của huyết tằm, đến bây giờ vẫn còn mắt váng mày hoa, nếu lại bị con tằm kia hút máu một lần nữa, đoán chừng tôi sẽ thành bộ thây khô mất.
Nha Tử thu tay lại đặt ở khóe mắt, đôi mắt nhắm lại lần nữa, miệng không ngừng mấp máy, tuy rằng không phát ra âm thanh, nhưng hiển nhiên là anh ta đang tính toán điều gì đó.
Tôi đứng ở bên cạnh Nha Tử mà không dám phát ra chút âm thanh nào, chỉ im lặng nhìn anh ta, hy vọng anh ta có thể nghĩ ra giải pháp!
Tôi có thể đấu trí đấu dũng với rắn khổng lồ, đối mặt với cương thi cũng chẳng hoảng sợ, nhưng tôi không muốn phải đối mặt với thứ đòi hỏi phải có chút hiểu biết về lịch sử kia đâu.
Tuy rằng lão Yên nói muốn từ từ tích lũy kinh nghiệm, nhưng tôi chỉ vừa tới Yến Kinh mấy ngày đã lại chạy tới Tứ Xuyên, căn bản không kịp tích lũy gì.
Nha Tử im lặng đọc một lúc lâu, khiến tôi suýt chút nữa đã cho rằng Nha Tử đứng ngủ gật luôn rồi, sau đó anh ta mở mắt ra, bình tĩnh mà quan sát hình ảnh trước mặt: “Có dám đánh cược một phen không?”
“Ha ha, tôi có gì mà không dám chứ.” Tôi cười một tiếng.
Nhưng sau khi đáp lại một câu đó, tôi lại nhận ra dường như Nha Tử không phải đang hỏi tôi, bởi vì anh ta vẫn đang nhìn hình ảnh kia một cách chăm chú, rồi lại lặp lại câu hỏi: có dám hay không?
Tôi cau mày nói: “Anh đang hỏi ai vậy?”
Anh ta không để ý đến tôi, chỉ bình tĩnh nhìn vào hình ảnh kia, trong dáng vẻ của Nha Tử như đang nhìn vào người đối diện làm cho toàn thân tôi nổi da gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận