Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 201: Côn Bố Hay Trát Tây

“Đây có phải là ảnh cổ của Côn Bố không?” Nha Tử hỏi một câu.
Nhưng anh ta căn bản không muốn tôi trả lời, bởi vì suốt chặng đường này chúng tôi đã gặp loại sâu nhỏ này quá nhiều lần, không thể nào không nhận ra được.
Lúc này tôi mới nhớ tới, vừa rồi khi đi được nửa đường, Côn Bố đã từng thả một con ảnh cố ra, mà sau đó khi anh ta dùng ảnh cổ để kiểm tra lão Yên, lại có một con khác chui ra từ trong cổ áo, con ảnh cổ trước đó không thấy đâu cả.
“Thực sự là tôi và anh ấy vẫn luôn đi bên cạnh nhau, giữa đường cũng chẳng tách ra.” Tôi bắt đầu không hiểu gì, chẳng lẽ giữa đường đi tôi xuất hiện ảo giác à?
Sắc mặt của Nha Tử lại thay đổi, anh ta kéo tôi quay lại: “Trọng điểm sai rồi, nếu đó thực sự là Côn Bố, vì sao anh ta phải che giấu hành động nhỏ này? Hơn nữa không phải đó chỉ là một con ảnh cổ đã chết thôi ư, sao anh ta còn phải đào hố chôn nó? Suốt cả hành trình này, có phải anh ta chỉ mất một, hai con ảnh cổ thôi đâu, cho nên…”
“Cho nên đây là lời cảnh báo của Côn Bố với chúng ta sao?” Tôi đột nhiên phản ứng lại.
Sau đó tôi chợt nhớ đến một vấn đề khác: “Nói như vậy, người vẫn luôn đi theo chúng ta không phải Côn Bố, mà là… Trát Tây ư?”
“Không đúng, ít nhất thì khi gặp chú thuyền trùng thì vẫn là Côn Bố, trong cơ thể Trát Tây không có độc, vì vậy bàn tay có màu trắng, mà lúc ấy Côn Bố lại cần lấy máu. Cũng không đúng, nói như vậy, lúc cứu chị Thu vẫn là Côn Bố, bởi vì suy cho cùng chỉ có anh ta mới có thể dùng máu mình để lấy độc trị độc.” Nha Tử nhanh chóng phân tích.
Tôi ngắt lời anh ta: “Không cần phân tích, nếu có thể tráo đổi, nhất định là từ khi mọi người trèo xuống vách đá rồi, bởi vì Côn Bố là người xuống cuối cùng.
Không sai, nếu muốn tráo mận đổi đào, cũng chỉ có lúc ấy mà thôi!
Tôi và Nha Tử liếc nhìn nhau, anh ta hoảng loạn nói: “Không được, chúng ta phải trở về ngay, ai biết được tên kia muốn làm gì, lão Yên và chị Thu căn bản cũng chẳng phòng bị anh ta.”
“Không cần, Trát Tây sẽ không làm gì chúng ta đâu.” Tôi ngăn Nha Tử lại, thấy anh ta vẫn chưa tin, tôi đành phải đem chuyện Trát Tây đã cứu tôi và lão Yên kể cho anh ta nghe, dù sao Trát Tây cũng chỉ bảo tôi đừng kể cho Côn Bố nghe thôi.
Nói tới đây, tôi chợt nhớ đến một sự kiện: “Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, vừa rồi khi tôi đi cùng “Côn Bố”, anh ta còn hỏi tôi có từng gặp Trát Tây hay không, nếu anh ta chính là Trát Tây, vì sao còn hỏi tôi câu ấy?”
“Cậu đã thấy Côn Bố chủ động hỏi cậu chuyện gì chưa?” Nha Tử cười lạnh một tiếng: “Câu hỏi ấy khẳng định là để thử cậu.”
Nghe Nha Tử nói thế tôi cũng cảm thấy rất có lý, nhưng tôi vẫn cho rằng Trát Tây hẳn sẽ không làm gì nhóm của lão Yên, nếu không anh ta cũng chẳng cần phải cứu hai người chúng tôi làm gì.
“Chúng ta cứ đi xem có thể quay trở lại đáy vực không đã! Nếu Côn Bố đã để lại lời cảnh báo cho chúng ta, vậy chứng tỏ anh ấy cũng đã xuống dưới này rồi, tạm thời hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Tôi bình tĩnh phân tích lại một chút.
Nha Tử tuy rằng vẫn lo lắng cho lão Yên, xong anh ta thấy tôi nói cũng không sai, vì thế chúng tôi lại tiếp tục đi về phía trước.
Lại đi thêm được khoảng mười phút, tôi léo tay Nha Tử, vui vẻ nói: “Không thấy dấu vết đánh dấu nữa.”
“Nói như vậy, chúng ta đi về phía trước 10 phút, vậy nơi đó hẳn là nơi có vấn đề rồi?” Nha Tử cũng hưng phấn xoa xoa tay: “Còn may, tôi thực sự sợ chúng ta sẽ lại nhìn thấy mấy người lão Yên.”
Tôi gật đầu, tôi cũng sợ, bởi như vậy chứng tỏ là chúng tôi sẽ mắc kẹt ở đây, hoàn toàn không đi ra được.
“Bây giờ chúng ta nên trở về trước, hay là vẫn đi đến chỗ đáy vực?” Đến lúc này Nha Tử lại có chút do dự, anh ta cảm thấy Côn Bố có thể cảnh báo chúng tôi, vậy hẳn anh ta không có chuyện gì.
Nếu chúng tôi chạy đi tìm Côn Bố, liệu lão Yên có cho rằng chúng tôi gặp phải nguy hiểm, lại quay về tìm chúng tôi không?
“Bộ đàm còn dùng được không?” Tôi sờ sờ bộ đàm, nhưng gọi nửa ngày cũng chẳng thấy có ai đáp lại, trông tình hình này hẳn là chúng tôi đã vượt quá phạm vi kết nối.
Tôi và Nha Tử đứng ngây tại chỗ mất một lúc lâu, cuối cùng chúng tôi vẫn quyết định quay về trước, chúng tôi muốn xem Trát Tây đang giở trò quỷ gì!
Sau khi chúng tôi trở lại con đường ban đầu, Nha Tử quấn thi thể của con ảnh cổ kia rồi mang nó theo, anh ta nghĩ thứ này cũng coi như là chứng cứ, dùng để phòng ngừa lúc Trát Tây không chịu thừa nhận.
Tôi thì cảm thấy rất kỳ lạ, với bản lĩnh của Côn Bố, hẳn là Trát Tây không thể nào âm thầm thay thế anh ta, trà trộn vào trong đội ngũ của tôi mới phải chứ.
Hơn nữa Côn Bố còn có thể cảnh cáo chúng tôi, lại khắc ra một cái dấu như vậy, chứng tỏ anh ta đã theo chúng tôi suốt quãng đường này, vì sao anh ta vẫn chưa chịu lộ diện?
Nhưng hiện giờ, những câu hỏi này không được trả lời tôi đành phải quay lại trước.
Ngay khi chúng tôi hội hợp với lão Yên, ông ấy lập tức chạy tới đón, hỏi chúng tôi thế nào rồi?
“Chúng tôi đi được khoảng mười phút thì không thấy vết đánh dấu nữa, cho nên nơi xảy ra vấn đề hẳn là đoạn đường cách đây mười phút.” Tôi trả lời một câu ngắn gọn, rồi quay sang quan sát phản ứng của “Côn Bố”.
Tuy nhiên mặt của anh ta vẫn vô cảm như cũ, nhìn chẳng ra điểm khác biệt nào.
Lão Yên chà tay: “Còn may, đây cũng không coi là bước đột phá gì. Hiện giờ chúng ta cùng nhau đi về phía trước, đi được tầm mười phút thì lại thử cách khác!”
Mấy người còn lại cũng không có ý kiến gì, sau khi nghỉ ngơi tại chỗ một lát, chúng tôi lập tức lên đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận