Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 368

Tôi hô một câu nhưng không nghe được động tĩnh, tôi một bên nhìn chằm chằm “Thương Thần”, một bên quay đầu nhìn lại, vừa thấy khóe mắt tôi như muốn nứt ra.
Chỉ thấy trên ngực lão Yên có một lỗ thủng rất to, Nha Tử đứng ở trước mặt ông ấy đang giơ dao găm lên, trên dao găm máu chảy đầm đìa, vừa nhìn liền biết anh ta đã đâm dao găm vào ngực lão Yên.
“Nha Tử, anh làm cái gì vậy?” Tôi hét lên.
Nha Tử giống như không nghe thấy, ấp úng nói: “Đều do ông, là do ông kéo bọn họ vào ngành, Dược Quán Tử mới phải chết. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, vì những vật chết này, những người sống như chúng ta phải chôn vùi tính mạng của mình ở đây? Hả, Vì sao."
Bịch!
Lão Yên ngã xuống, trước khi chết hai mắt trợn to, dường như không thể tin được mình sẽ chết trong tay đứa nhỏ mà mình vẫn luôn yêu thương.
Mặc dù lão Yên vẫn luôn nói giáo sư Hứa rất cưng chiều Nha Tử, lúc nói đến việc này còn có chút không đồng tình, nhưng trên thực tế ông ấy cũng rất cưng chiều Nha Tử.
Có thể nói ở 701 Nha Tử chính là một tồn tại đặc biệt, ai cũng nguyện ý che chở anh ta một chút, nếu không lấy những trải nghiệm thời thơ ấu không mấy tốt đẹp của anh ta thì khi trưởng thành anh ta cũng sẽ không biến thành bộ dáng hoạt bát như bây giờ.
Tôi không rảnh để ý tới "Thương Thần" bên này, liền cất bước chạy tới chỗ lão Yên, đỡ lấy ông ấy trước khi ông ấy hoàn toàn ngã xuống, nhưng đã muộn, lão Yên đã hoàn toàn ngừng thở.
Tôi ngước nhìn Nha Tử, ánh mắt lạnh lùng của anh ta khiến tim tôi run lên, đây vẫn còn là người mà tôi quen sao?
Tại sao anh ta có thể xuống tay nặng với lão Yên như vậy?
“Vì sao?” Lúc hỏi xong, tôi mới phát hiện mình đã khóc rồi, hoàn toàn không thể kiềm chế được cảm xúc, hỏi xong tôi còn giận chó đánh mèo sang đội trưởng Bạch và giáo sư Hứa đang ở bên cạnh: “Sao các người không ngăn lại? Sao các người không ngăn anh ta lại chứ?”
Phản ứng của giáo sư Hứa đã khiến tôi tức giận, ông ấy chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn lão Yên một cái rồi chậm rãi nói: “Nha Tử trên danh nghĩa là học trò của tôi, nhưng tôi xem nó như con trai của mình, nếu không phải lần trước lão Yên nhất quyết dẫn nó vào mộ Tàm Tùng thì nó vẫn đang sống rất vui vẻ, lần này cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, lão Yên đây là gieo gió gặt bão.”
"Ông..." Tôi mở miệng, nhưng không thể nói nên lời, dù có tra hỏi thêm nữa thì cũng có ích gì nữa đâu, lão Yên đã chết rồi!
Tôi nhìn về phía đội trưởng Bạch, khàn giọng hỏi: “Người cũng cho rằng lão Yên là gieo gió gặt bão sao?"
“Cậu ta quá cố chấp, nếu sớm từ bỏ lăng mộ này, Dược Quán Tử quả thực sẽ không chết.” Đội trưởng Bạch hai mắt đỏ hoe, nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lùng.
Tôi ôm lấy thân thể dần dần lạnh lẽo của lão Yên, nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy thật buồn cười. Một giây trước còn tin tưởng lẫn nhau như thế, có thể giao phó mạng sống của mình cho bọn họ, vậy mà một giây sau lại có thể giết người không chớp mắt, điều này... thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Lúc này “Thương Thần” ở bên kia cũng đi tới, cười lạnh nói: “Cậu xem đi, đây chính là đồng đội của cậu đấy, cậu liều mạng vì bọn họ, vì bọn họ mà không muốn chạy trốn, nhưng còn bọn họ thì sao? Bọn họ đã từ bỏ cậu rồi, ngay cả lão Yên cũng đã chết thì cậu cảm thấy trong mắt bọn họ cậu là cái thá gì đây?”
Tôi nhìn từng người một, mọi người đều nhìn tôi với vẻ thờ ơ khác thường, như thể tôi đối với bọn họ mà nói chỉ là một người xa lạ không hơn không kém, ánh mắt kia giống như đang nhìn người chết vậy.
“Cậu nói xem sống như vậy còn có ý nghĩa gì, người cha và người thầy đáng tin cậy của cậu đã chết, đồng đội kỳ thật chỉ là cầm thú đội lốt người. Trên đời này cậu chẳng còn gì nữa cả. Cậu không nên sống nữa, bởi vì trước khi cậu gia nhập vào 701, bọn họ đều rất tốt, cậu chính là sao chổi! Nhớ lại xem, khi còn nhỏ cậu đã hại chết Nhị Cẩu Tử, hiện tại những người này cũng bởi vì ở cạnh cậu nên mới chết!" “Thương Thần” tiếp tục nói.
Tôi nhìn thoáng qua lão Yên, lại nhìn thi thể của Dược Quán Tử, cảm thấy lời anh ta nói không hề sai chút nào, tôi còn sống để làm gì chứ?
Nghĩ vậy, tôi cầm khẩu súng trên tay chĩa vào mình: Sống chẳng có ý nghĩa gì, thà chết còn hơn…...
Ngay khoảnh khắc tôi chuẩn bị bóp cò, tôi thấy khóe miệng “Thương Thần” nở một nụ cười quỷ dị, toàn thân tôi run lên, đầu óc chợt tỉnh táo lại.
Không thể nào, dù nói thế nào thì Nha Tử cũng sẽ không có khả năng giết lão Yên được và những người khác cũng sẽ không bao giờ nhắm mắt làm ngơ đối với loại tình huống này đâu, mọi thứ trước mắt đều là giả dối!
Đúng, nhất định là giả!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điều này, tôi lập tức quay đầu súng, trực tiếp bắn một phát về phía “Thương Thần”: "Rốt cuộc anh là ai?"
Theo lời này của tôi, viên đạn trực tiếp bắn vào đầu của anh ta, anh ta vậy mà tan thành mây khói, trước khi anh ta biến mất lại nói một cậu rất kì lạ: “Tôi chính là cậu, chân chính là cậu.”
Anh ta vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt một lần nữa hiện ra như mây mù tan đi, chỉ thấy lão Yên và mấy người khác nhìn tôi với vẻ hoảng sợ, Thương Thần còn đang chĩa súng vào tôi.
“Anh đang làm gì vậy?” Tôi cau mày: "Không lẽ mọi người vẫn còn bên trong ảo giác?”
Lão Yên thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiến lại gần tôi hai bước, dò hỏi tôi có phải đã thật sự tỉnh táo?
Mấy người còn lại nghe ông ấy hỏi như vậy, cũng mang vẻ mặt chờ mong nhìn về phía tôi.
Tôi lập tức hiểu ra, lúc tôi lâm vào ảo giác chắc chắn đã làm chuyện gì đó gây bất lợi cho bọn họ, cho nên bọn họ mới bày ra bộ dáng như gặp kẻ thù vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận