Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 623

Ngay cả đến lúc này rồi mà tôi vẫn tin tưởng vững chắc rằng những thứ này chỉ là hình ảnh, hơn nữa tôi cũng không hiểu những người xây dựng phù đồ chín tầng này đã dùng phương pháp gì khiến những thứ này trở nên sống động giống như có máu có thịt như thế, nhưng tôi lại không tin thực sự có địa ngục tồn tại.
Đúng rồi, máu!
Tôi hưng phấn xoa xoa tay, sau đó xích lại gần Nha Tử: "Anh không cần phải sợ, bởi vì đây đều là giả, chẳng lẽ anh không phát giác ra việc chúng ta không ngửi thấy mùi máu tươi sao?”
Theo lý mà nói thì việc trong miệng người phụ nữ này tuôn máu ra không ngừng gần như rót thành một dòng sông ở trên mặt đất như thế, nhưng lại không hề có một tí mùi máu tanh nào, như vậy...
Khuôn mặt tái nhợt của Nha Tử cuối cùng cũng lấy lại được chút máu, anh ta kéo sợi dây buộc quanh eo chúng tôi: “Đi thôi, nếu là giả thì chúng ta nên tăng tốc lên chút nữa.”
"Ừ." Tôi đi ngang qua tiểu quỷ trước, tuy rằng đáy lòng vẫn luôn nói với tôi là không nên tin tưởng nhưng nó vẫn tràn đầy sự sợ hãi sâu sắc.
Càng sợ hãi, tốc độ của chúng tôi càng nhanh, sau đó ba chân bốn cẳng vượt qua địa ngục Bạt Thiệt.
Nha Tử ồ lên một tiếng: "Biến mất rồi..."
Tôi nhìn lại thì thấy bóng dáng của tiểu quỷ và người phụ nữ tóc bạc vừa rồi kia đã biến mất, chỉ còn lại một vùng tăm tối.
Tôi thở ra một hơi: “Anh nhìn đi, tôi đã nói đó là giả rồi mà đúng không?”
Nha Tử vừa mới mở miệng, nhưng còn chưa kịp cười thành tiếng thì đã lập tức thu về, sau đó lộ ra vẻ mặt đen thui mà kêu tôi mau nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc như bà mối đang bị trói vào một chiếc ghế đẩu đẫm máu, hai bên đều có tiểu quỷ mặt xanh đang cầm kéo, chiếc kéo kêu lách cách một cái đã làm cho mười ngón tay của người phụ nữ cùng rơi xuống đất và biến mất không thấy gì nữa.
Sau đó chỉ trong vòng mười giây ngắn ngủi, các ngón tay lại mọc lại lần nữa, nhưng chỉ trong một giây lại rơi xuống đất.
Những ngón tay quanh chiếc ghế đã xếp thành một ngọn đồi nhỏ, khiến tôi nhìn mà bụng dạ quặn thắt và gần như muốn phun ra.
"Địa ngục Tiễn Đao, xem ra suy đoán của tôi là đúng rồi, chúng ta thật sự phải từ tầng thứ mười tám địa ngục đi ra ngoài rồi." Tôi cười khổ một tiếng, mặc dù bản thân đã trải qua tầng địa ngục thứ nhất , thậm chí cũng biết đây là giả, nhưng gánh nặng tâm lý cũng quá nặng rồi, máu me như vậy đã hình thành một sự trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt vô cảm của tiểu quỷ.
Nha Tử lộ ra vẻ có chút xúc động nói: “Sự thật đã chứng minh, trong cuộc sống thường ngày, việc nói ít là rất quan trọng. Giống như cô Tứ, tôi đảm bảo rằng hai tầng này sẽ không tìm thấy một chút sai lầm nào của ngài ấy.”
Anh ta nói không sai, địa ngục Tiễn Đao chính là trừng phạt những người mai mối thuyết phục người ta tái hôn mà không cần lý do. Nếu chồng của người phụ nữ không may qua đời, như vậy cô ấy sẽ trở thành góa phụ, nếu có người xúi giục cô ấy tái hôn, hoặc mai mối cho cô ấy thì người này sau khi chết sẽ bị đày xuống địa ngục Tiễn Đao, sau đó đang sống sờ sờ bị chặt mười đầu ngón tay.
"Cái này cũng quá..." Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cái này cũng quá mức bá đạo rồi, bởi vì việc một người phụ nữ góa chồng tái hôn không phải là một tội lớn đến mức gọi là tội ác tày trời gì đó mới đúng.
Nhưng Nha Tử lại lắc đầu: "Không phải vậy, cho dù bây giờ có người góa bụa tái hôn cũng sẽ bị khinh thường, chứ đừng nói đến người mai mối cho cô ấy?"
Tôi không còn gì để nói, bởi vì bản thân tôi từ khi còn nhỏ đã gặp không ít loại chuyện như vậy. Trong thôn của chúng tôi có một góa phụ mà cho dù là ai cũng có thể bắt nạt, mà cái này cũng là vì cô ấy đã từng tái hôn nhưng cuộc sống cũng không mấy tốt đẹp.
Cho dù đã tái hôn thì cô ấy cũng không sống được cuộc sống tốt đẹp được mấy ngày, bởi vì người chồng thứ hai cũng qua đời ngay sau đó, mà điều này không chỉ khiến cô ấy mất đi thanh danh trinh liệt, thậm chí còn gánh lấy tội danh khắc chồng.
Đám người ngu xuẩn luôn áp đặt một số chế độ phong kiến nào đó lên người phụ nữ, không biết là do những người phụ nữ này đáng thương hay những kẻ ngu muội đó đáng thương hơn!
Sau khi có kinh nghiệm ở địa ngục Bạt Thiệt, Nha Tử và tôi không còn cảm thấy quá mức sợ hãi nữa, chúng tôi một đường xông qua mấy tầng địa ngục, mãi cho đến khi nhìn thấy địa ngục Băng Sơn ...
Một ngọn núi băng khổng lồ đứng ở trước mặt chúng tôi như thế, mặc dù nó không phải là một ngọn núi theo đúng nghĩa thực sự, nhưng nó cao ít nhất hai mươi mét và có rất nhiều 'quỷ hồn' trần trụi đang trèo lên đó.
"Tầng thứ năm cao như vậy sao?" Nha Tử cảm thấy khó hiểu mà hỏi.
Tôi cảm thấy buồn cười nói rằng nếu đã là ảo giác thì việc có độ cao như thế cũng là điều có thể xảy ra.
Nha Tử cũng biết mình vừa hỏi một câu ngu ngốc, cho nên cảm thấy có chút xấu hổ mà gãi gãi đầu, sau đó cảm thán nói: “Ở tám tầng trước đó, chúng ta hầu như chỉ nhìn thấy một người, nhưng trên núi băng này lại có ít nhất mười người, đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận