Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 249: Tụ Họp

Mặc dù thoạt nhìn tôi có vẻ bình tĩnh hơn Nha Tử một chút, nhưng cũng không khá khẩm hơn là bao, cùng lắm tôi chỉ không bị chuột rút mà thôi, còn dưới chân như đã mọc rễ, căn bản không dám có bất cứ động tác nào.
“Cậu nói xem.” Nha Tử lắp bắp hỏi: “Tàm Tùng có thật sự ở bên trong không?”
Tôi lắc đầu tỏ ý không chắc chắn, nhưng có lẽ phải chắc tới tám phần rồi.
Cuối cùng, Nha Tử vẫn nghiến răng nghiến lợi chụp vài bức ảnh, tuy nhiên, anh ta không dám lại gần, chỉ chụp qua loa vài bức ảnh mờ ảo, nói rằng mình đã phải trả giá bằng cả mạng sống của mình, nếu thầy còn ghét bỏ nữa, về sau anh ta sẽ không bao giờ chụp bức ảnh nào nữa.
Chụp ảnh xong, anh ta mới nhớ hỏi tôi bây giờ phải làm sao, có nên mở nắp quan tài ra không?
“Làm sao tôi biết được?” Tôi đáp trả một câu, có chút đau đầu vì lão Yên không ở đây, nếu ông ấy ở đây nhất định sẽ biết nên làm thế nào.
Tuy nhiên, Nha Tử vỗ vai tôi nói nếu là lão Yên thì nhất định sẽ khai quan, lần này chúng tôi tới đây chính là vì Tàm Tùng, không có lý nào quan tài ở ngay trước mắt lại không làm gì cả.
Thấy anh ta nói rõ ràng hợp lý như vậy, tôi bèn đẩy anh ta tiến về phía trước: “Vậy anh làm đi!”
“Trường An, cậu đang nói đùa đấy phải không? Làm sao tôi khai quan được… Tay tôi ướt hết rồi, nếu bây giờ chưa xảy ra chuyện gì, tôi thực sự không mở được đâu, hay là cậu làm đi, cậu có kinh nghiệm mà.” Nha Tử mặt dày nói.
Tôi trợn mắt nhìn Nha Tử: “Tôi có kinh nghiệm cái con khỉ, khi còn nhỏ tôi có khai quan một lần, kết quả lại mở ra một con cương thi, anh có muốn thử hay không?”
Hai người chúng tôi cứ đẩy qua đẩy lại như vậy, qua một lúc lâu vẫn không biết nên làm gì mới phải, cuối cùng tôi vỗ đùi: “Được rồi, trước hết chúng ta nên nghĩ cách tập hợp với lão Yên đã rồi hãy nói.”
“Được.” Nha Tử không còn bất hoà với tôi nữa, vội vàng gật đầu.
Ực…
Tôi mới vừa xoay người, chuẩn bị nghiên cứu đường ra của bát quái trận để đi tìm lão Yên, liền nghe thấy một tiếng nước miếng, thấy lạ nên hỏi: “Tôi nói này Nha Tử, gian mộ này ngoài một cỗ quan tài có một con cương thi mấy ngàn năm tuổi ra thì chẳng có gì khác, thế mà anh vẫn nuốt nước miếng được à?”
“Gì? Không phải là cậu chảy nước miếng à?” Nha Tử đứng ngay bên cạnh tôi, nghe tôi nói thế thì kinh ngạc nhìn lại.
Toàn thân tôi cứng đờ: “Anh, anh đừng nói đùa chứ, sao tôi có thể chảy nước miếng được chứ?”
Sắc mặt của Nha Tử cũng thay đổi, dùng hết sức quay đầu về phía sau để quan sát: “Chắc không phải là, là con cương thi kia đâu, nhỉ?”
Ực…
Lại có tiếng nuốt nước miếng vang lên, tôi và Nha Tử đứng đối diện nhau, xác định người nuốt nước miếng không phải là đối phương, vậy chỉ có khả năng duy nhất là thứ nằm trong quan tài kia.
“Trường An, nếu không, cậu quay đầu nhìn lại thử xem?” Nha Tử đã bị dọa tới nỗi mặt mũi trắng bệch.
Tôi hít một hơi, rồi nhanh chóng quay đầu nhìn rồi lại quay đầu lại: “Quan tài chưa mở.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Nha Tử thở phào nhẹ nhõm.
Tôi vỗ vào đầu anh ta một cái, mắng: “Tốt cái rắm, thứ kia là vật còn sống, quan tài sớm muộn gì cũng bị mở ra!”
Nha Tử cũng không phản bác, chỉ kéo tay tôi chạy đi, vừa chạy vừa nói mau rời khỏi nơi này, tuy rằng bảo vật quốc gia quan trọng, nhưng mạng người còn quan trọng hơn, chúng tôi mà mất mạng thì sẽ có biết bao bảo vật của quốc gia bị chôn vùi, có thiếu một hai món bảo vật cũng chẳng sao cả.
Tôi cá nếu lão Yên mà nghe được lời như vậy thì chắc chắn sẽ muốn đánh chết Nha Tử, nhưng tình huống bây giờ đúng là chẳng có chút khả quan nào, nếu thứ trong quan tài mà chui ra, chỉ riêng hai chúng tôi còn chẳng đủ để người ta nhét kẽ răng, nên chạy trốn là lựa chọn tốt nhất lúc này.
Lạch cạch…
Chúng tôi vừa đi được hai bước thì phía sau vang lên tiếng dây xích di chuyển lạch cạch. Tôi cố gắng lấy can đảm đề nhìn về phía sau, chỉ thấy thứ bên trong đang đẩy nắp đá của quan tài tạo thành những tiếng thùng thùng, những sợi xích bằng đồng không ngừng rung chuyển, như thể chúng sẽ bị bung ra bất cứ lúc nào.
Nha Tử bị doạ càng cảm thấy căng thẳng hơn, dùng hai tay hai chân mà chạy.
Đúng lúc này, phía trên lại truyền đến những tiếng gõ thùng thùng thùng, tôi và Nha Tử đều cảm thấy sửng sốt, sau đó là mừng như điên: “Là nhóm của lão Yên sao?”
Nơi phát ra âm thanh là phía trên khúc cua mà hai người chúng tôi vừa mới tiến vào, hẳn là lão Yên và những người khác rồi.
Tiếp đó tiếng đập thùng thùng thùng cũng càng ngày càng dồn dập hơn, tôi và Nha Tử chạy về phía khúc cua như thể nghe được âm thanh cứu mạng, quả nhiên, suy đoán của chúng tôi không sai, vì vừa mới chạy tới nơi đã nhìn thấy lão Yên và cô Thu trượt xuống từ chỗ khúc cua.
Cô Thu vừa mới chạm xuống đất liền mắng một câu, sau đó nhìn thấy tôi và Nha Tử, cô ấy mỉm cười, nói: “Hai người các cậu vẫn còn sống à? Lão Yên, xem ra lựa chọn của ông không sai, hai người họ đi cùng với nhau thật đúng là chó ngáp phải ruồi.”
“Chị Thu, chị nói gì vậy? Chúng tôi mà không còn sống thì bây giờ thứ chị đang nhìn thấy là quỷ đấy.” Nha Tử ham ăn quên đòn đã lập tức quay trở lại.
Cô Thu nở nụ cười mờ ám: “Nếu cậu muốn trở thành quỷ, chị đây có thể giúp cậu, hoặc là… thứ phía sau có thể giúp cậu đấy.”
Cả người Nha Tử nháy mắt đã cứng đờ, vội run rẩy bảo cô Thu đừng nói đùa nữa.
Cô Thu trợn trắng cả mắt, ném một miếng cau vào trong miệng rồi trực tiếp đẩy Nha Tử ra chỗ khác: “Đồ nhát gan, tránh ra đi, để cho bà đây nhìn xem thứ kia có mặt ngang mũi dọc ra sao!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận