Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 439

Nhưng Trường Không hiển nhiên không tin, anh ta trừng mắt nhìn tôi, giống như muốn nhìn thấu tôi có nói dối hay không: “Cậu thân là học trò của lão Yên, sao có thể không biết?”
“Chẳng lẽ các người còn không biết tính chất công việc của 701 sao? Nhiều khi đều là trường hợp khẩn cấp. Chẳng lẽ tôi là thần?"
Tôi lộ ra vẻ không kiên nhẫn mà vẫy tay áo, khiến cho chiếc còng tay được tôi đeo kêu leng keng: "Được rồi, anh hỏi việc khác đi.”
“Có phải thầy của lão Yên, Bạch Nguyệt đã ra khỏi mộ rồi?” Trường Không lại hỏi.
Lời nói của ông ấy khiến tôi nheo mắt lại, nhưng tôi đã nhanh chóng điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, sau đó mỉa mai nói: “Sao thế, thầy Bạch của tôi bị các người hại chết, các người cảm thấy như vậy còn chưa đủ nên muốn quất xác sao?”
“Ý của cậu là thứ được mang ra chính là thi thể?" Trường Không cau mày không biết đang nghĩ gì, câu nói này giống như là đang tự nói với chính mình hơn là đang hỏi tôi.
Tôi lộ ra vẻ không kiên nhẫn rồi dựa lưng vào ghế: "Rốt cuộc thì anh muốn biết điều gì? Có thể nói dứt khoát hơn được không?"
Trường Không lại liếc nhìn tôi, giống như đang cân nhắc tính xác thực trong lời nói của tôi, mãi một lúc lâu sau thì anh ta mới nhoẻn miệng cười: "Tôi vẫn không thể tin cậu, nhưng..."
"Tin hay không thì tùy, cút nhanh đi, đừng dùng dáng vẻ này tìm tới ông đây.”
Tôi thô bạo ngắt lời anh ta: "303 chó má gì đó, muốn hợp tác cũng không bỏ ra nổi thành ý, còn đắn đo do dự, khó trách vẫn luôn bị 701 đè lên đầu, chậc chậc."
Phanh!
Trường Không vỗ tay lên bàn: "Cậu đang nói vớ vẩn gì thế? Cái đám thô lỗ ở 701 đó có bản lãnh gì có thể đè lên đầu 303 chứ?”
"Thẹn quá hoá giận rồi?" Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.
“Không phải 303 luôn thèm muốn vị trí của 701 sao? Bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt các người, nhưng các người lại không biết nắm chắc, ai …”
Thành thật mà nói, tôi không coi trọng cơn phẫn nộ của anh ta, thân là quân sư của 303, nếu như anh ta có thể bị tôi chọc giận dễ dàng như vậy thì mới là lạ, nhưng điều khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên hơn là tại sao anh ta lại giả vờ tức giận ở trước mặt tôi như thế.
Trường Không trừng mắt giận dữ: "Cậu tên là Lưu Trường An đúng không, cậu còn điên hơn cả lão Yên năm đó!”
"Trò giỏi hơn thầy thôi, không phải các người tự nhận mình là người tri thức sao? Chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu nói này?”
Tôi vội vàng hỏi lại: “Tốt nhất là anh nên nhanh chóng đưa ra quyết định. Tôi không biết lão Yên sẽ làm gì tiếp theo, nhưng tôi lại biết rất rõ gần đây ông ta đã làm những chuyện gì.”
Hai mắt của Trường Không sáng lên, nhưng đã bị anh ta cưỡng ép ngăn lại: “Chúng tôi cũng có thể tra ra được những chuyện gần đây, được rồi, cậu tùy tiện nhặt ra mấy thứ nói nghe thử, coi như để tôi xem thành ý của cậu.”
Hóa ra là đợi ở chỗ này!
Tôi chợt bật cười, có lẽ kế hoạch ban đầu của Trường Không là muốn nghe được tung tích gần đây của lão Yên, đáng tiếc là ngay từ đầu tôi đã không nói ra sự thật, cho nên phía trước mới làm nền nhiều như vậy.
Còn về phần giả vờ tức giận cũng là muốn thử dò xét tâm tình của tôi mà thôi.
“Cậu cười cái gì?” Trường Không bị tiếng cười của tôi làm cho bối rối.
Tôi chống tay lên bàn: “Tôi nói này quân sư, anh thăm dò tới thăm dò lui cũng chỉ vì một chút thông tin nhỏ bé này thôi sao? Có phải các người vẫn chưa tra ra được hành tung gần đây của lão Yên đúng không? Nếu không thì các người đã không dựng lên một cái mạng để hãm hại tôi như thế?"
Sắc mặt của Trường Không vẫn không có chút thay đổi nào: "Tốt nhất là cậu nên nói cho tôi biết tin tức của cậu trước đi."
“Sau khi lão Yên đi ra khỏi mộ nước Tăng, điều đầu tiên ông ấy làm là lo liệu tang lễ cho thầy Bạch của tôi.”
Tôi khẽ nói: “Quy mô tang lễ không lớn, chỉ có mấy người của 701 chúng tôi tham gia, cho nên hẳn là anh không biết rồi.”
Đây chính là điều mà đội trưởng Bạch đã thống nhất ngay từ đầu, mặc dù lão Yên rất bận nhưng ông ấy vẫn dành ra chút thời gian để tổ chức một tang lễ không đáng tin cậy như vậy để đánh lừa ánh mắt của 303, nhưng không ngờ bây giờ lại thực sự dùng đến.
Mí mắt của Trường Không khẽ động: "Tang lễ?"
"Đúng vậy, vừa về Yến Kinh là làm luôn, chỉ vì thân phận của thầy Bạch không tiện công khai, cho nên mọi thứ cũng chỉ là hình thức mà thôi. À, cái thân phận không tiện công khai này cũng là do các người ban tặng mà.” Tôi cười khúc khích.
Không biết Trường Không có tin lời tôi nói hay không, nhưng nói chung tôi có thể cảm nhận được anh ta đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, xem ra ảnh hưởng mà đội trưởng Bạch gây ra cho bọn họ vẫn còn khá lớn, cho dù bà ấy đã ở trong mộ đợi năm năm, vẫn có thể khiến bọn họ sợ hãi như vậy.
“Tiếp tục.” Trường Không dùng ngón tay gõ lên mặt bàn một cái.
Tôi nhặt ra những gì có thể nói về hành động gần đây của lão Yên, còn những điều không thể nói ra thì lại chọc cười cho qua, nói không chừng anh ta cũng không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
“Các người đã nhìn thấy thành ý của tôi rồi, còn của các người đâu?” Tôi nhìn chằm chằm Trường Không.
Nhưng ai ngờ anh ta lại đột nhiên trở mặt, nụ cười ôn hòa đó khiến tôi rất muốn đánh cho anh ta một trận: “Cậu đúng là học trò giỏi của lão Yên, tuy chúng tôi cảm thấy lão Yên rất chướng mắt, ông ta vẫn phải có bản lĩnh nhìn người, vì sao cậu lại phản bội ông ta chứ? Tạm biệt, cảm ơn tin tức của cậu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận