Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 321

Thấy anh ta thực sự không cần giúp đỡ, tôi liền đi đến bên cạnh lão Yên rồi nói: "Lão Yên, nếu Nha Tử đã lợi hại như vậy, vậy tại sao anh ta lúc nào cũng phải mang theo kính râm vậy?" Nếu anh ta không đeo kính râm thì có lẽ chúng tôi có thể làm ít công to.
Lão Yên nhìn về phía Nha Tử đang triền đấu với Phi Thi và rõ ràng là đang ở thế thượng phong, sau đó lộ ra thần sắc lo lắng nói: "Bởi vì cậu ta không khống chế được.”
Không khống chế được?
Tôi nhìn về phía Nha Tử, sau đó cảm thấy anh ta không có gì khác ngoài sự hung ác, vậy tại sao lão Yên lại lo lắng như vậy?
Nhưng lão Yên vẫn không hề thu hồi ánh mắt, mà trực tiếp hỏi tôi cảm thấy Nha Tử lúc bình thường là dạng người gì?
“Ờ thì, có lẽ không khác gì một đứa trẻ.” Tôi nghĩ một lúc.
Đây không phải là tôi cố tình bôi đen Nha Tử, mà là do tâm tính của anh ta đơn thuần, là người duy nhất ở trong 701 thoạt nhìn không có một bụng đầy tâm sự, có lẽ đây cũng là nguyên nhân tại sao tôi vừa tới Yến Kinh đã có thể trở thành bạn bè của anh ta.
Tuy tôi vẫn còn trẻ, nhưng tôi vẫn luôn tự nhận bản thân đã gặp rất nhiều chuyện từ khi còn nhỏ và trưởng thành hơn một chút so với các bạn cùng lứa tuổi, cho nên nhiều khi tôi thích những người đơn thuần như Nha Tử, coi như là bổ sung cho nhau đi.
Lão Yên ừ một tiếng: "Vậy cậu nhìn cậu ta của lúc này đi, cậu có muốn Nha Tử biến thành cái dạng này không?"
Nghe vậy, tôi lại liếc nhìn Nha Tử cầm bút đao kim cương đang từng bước ép con Phi Thi kia phải lui lại.
Mỗi một động tác của anh ta đều rất có phong phạm của cô Tứ, nhưng lại không siêu phàm xuất trần như cô Tứ, càng nhiều hơn chính là sự tàn nhẫn, bộ dạng đó tựa hồ muốn đập con Phi Thi ở trước mặt thành thịt nát xương tan, thậm chí có một sự khác biệt rất lớn so với Nha Tử mà tôi quen biết.
Mà loại cảm giác này thì tôi đã từng cảm nhận được khi còn ở mộ Tàm Tùng, chẳng qua là do lúc đó tính mạng đang gặp nguy hiểm nên tôi hoàn toàn không có suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy anh ta có được loại bản lĩnh này là chuyện tốt, không đến mức khi ở một mình sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng hiện tại xem ra, nếu Nha Tử biến thành cái bộ dạng này thì đúng là không đành lòng!
"Cậu nhìn đi, cậu chỉ mới quen biết cậu ta có mấy tháng mà đã không đành lòng rồi, huống chi là tôi và lão Hứa?”
Lão Yên thở dài: "Chính vì sợ sẽ làm hại cậu ta, cho nên chỉ có thành viên cốt lõi nhất của 701 mới biết rõ bản lĩnh thực sự của Nha Tử.
Trên thực tế, việc cậu ta có trí nhớ siêu phàm đã đủ để tiếp nhận vị trí của lão Hứa, nhưng kể từ khi cậu ta biết được bản lĩnh của mình, cậu ta luôn cảm thấy việc mình có thể ở lại 701 là vì một thân bản lĩnh này.”
"Chỉ vậy thôi sao?” Tôi hỏi.
701 không nhận những người vô dụng, cho nên tôi không tin lúc đám người lão Yên thu nhận Nha Tử sẽ không suy xét đến phương diện này.
Quả nhiên, lão Yên trầm mặc hồi lâu rồi gật nhẹ đầu: “Lúc đầu thì đúng là vì điều này, nhưng mãi cho đến sau này thì chúng tôi mới phát hiện, nếu số lần cậu ta sử dụng một thân bản lĩnh này càng nhiều, tính cách của cậu ta sẽ càng trở nên lạnh lùng, dần dần sẽ mất đi lý trí.”
Tôi chợt hiểu rõ rồi nói: "Đây chính là thứ mà ông nói anh ta không khống chế được?”
“Ừ, bởi vì cậu ta không thể khống chế được sự tàn ác ở trong lòng mình, cho nên thủ đoạn đối đầu với kẻ địch sẽ trở nên cực kỳ tàn nhẫn.” Lão Yên nói.
Tôi có chút không dám tin việc một người như Nha Tử sẽ có bộ dạng này, nhưng ngay khi lão Yên vừa nói xong, tôi đã nghe thấy một tiếng răng rắc.
Sau khi giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một tay cầm bút đao kim cương của Nha Tử đã cắm thẳng vào cánh tay của Phi Thi, tay còn lại của anh ta đã trực tiếp vặn một cái, khiến cho cánh tay của Phi Thi lập tức bị gãy rời.
Nhưng Nha Tử vẫn chưa xong, chỉ thấy anh ta trực tiếp nắm lấy cánh tay gãy của con Phi Thi lên rồi đâm về phía lồng ngực của nó rất nhiều lần, toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng suôn sẻ, nhưng khuôn mặt của anh ta luôn không có biểu cảm gì, như thể thứ ở trước mặt chỉ là một bộ người gỗ.
Tôi vẫn không dám thừa nhận: “Lão Yên, đối phó với kẻ thù vốn nên tàn nhẫn, có lẽ là do các ông lo lắng quá mức rồi.”
Tôi nhớ lại ngày hôm đó cô Tứ còn trực tiếp bẻ đứt đầu của cương thi nước.
“Nếu đối phương là con người thì sao?” Lão Yên cũng không phản bác, mà chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu.
Tôi kinh hãi nhìn về phía Nha Tử, trong miệng có chút đắng: "Anh ta, anh ta đã từng làm như thế với người nào đó rồi sao?"
"Ừ, là cha mẹ của cậu ta." Lời nói của lão Yên càng làm tôi cảm thấy chấn kinh, tôi biết Nha Tử bị cha mẹ bỏ rơi, sau đó dưới cơ duyên xảo hợp mà gia nhập vào 701, nhưng về việc liên quan tới cha mẹ của anh ta thì tôi lại không biết.
Lão Yên thở dài: “Mặc dù trông cậu ta có vẻ đơn thuần, chỉ là do mặt đen tối nhất ở trong lòng đã bị cậu ta phong ấn.
Cha mẹ của cậu ta không chỉ bỏ rơi mà còn ngược đãi cậu ta trước khi bỏ rơi cậu ta, như thế thì trong lòng của cậu ta sao có thể không hận được chứ?
Cho nên lúc cậu ta tới tìm cha mẹ của mình thì chính là bộ dạng này, nếu chúng tôi không kịp thời chạy tới giải cứu cha mẹ của cậu ta thì e rằng lúc này đã không còn Nha Tử rồi.”
“Đây cũng là lý do tại sao chúng tôi không thường mang Nha Tử đi xuống mộ, một khi tính mạng của cậu ta gặp nguy hiểm, rất dễ khiến cậu ta rơi vào trạng thái như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận