Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 215: Bị Quấn Lấy

Tôi đứng tại chỗ đợi gần hai, ba phút, sau khi xác định con rắn khổng lồ kia chỉ cựa mình rồi lại ngủ tiếp, tôi mới đặt chân xuống, xoa xoa bắp chân tê mỏi, sau đó lại thận trọng tiếp cận con rắn khổng lồ.
Khoảng cách hai mét ngắn ngủi, mà tôi đi bộ hơn một phút mới tới, rốt cuộc tôi cũng đứng dưới gốc cây, cái đuôi to bằng thắt lưng của con rắn khổng lồ kia chỉ cách tôi chưa đầy một mét!
Tôi thở hắt ra, muốn đến gần bảy tấc của con rắn lớn thì nhất định phải trèo lên cây, nhưng thân cây đã bị toàn thân của con rắn này chiếm cứ, muốn lên thì chỉ có cách leo lên từ những cành cây bên cạnh.
Điều đáng mừng duy nhất là cành cây kia đủ cứng cáp, thậm chí cành của nó cũng đủ khỏe để chịu được sức nặng của tôi.
Tôi buộc thuốc nổ vào người mình, cầu nguyện nó đừng có nổ, xong xuôi mới xoa tay, rồi nhẹ nhàng trèo lên cành cây bên cạnh, dù động tác của tôi có nhẹ đến đâu thì cành cây vẫn lắc lư một chút.
Bang!
Cái đuôi của con rắn khổng lồ đập mạnh vào thân cây, tạo nên một tiếng bang, tôi liền treo người trên cành cây, cố gắng không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Bụp bụp!
Con rắn khổng lồ lại đập liên tiếp hai phát lên thân cây, âm thanh vang lên khiến tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Tiếng đuôi rắn đập vào thân cây rất lớn, cộng với tiếng tim đập thình thịch thình thịch, khiến thần kinh của tôi không khỏi giật mạnh.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cái đuôi của con rắn kia cũng chịu dừng lại, tôi cắn chặt răng, mới vừa bò lên cành cây đã lại nhìn thấy cái đuôi của nó dựng lên.
Tôi nín thở, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy đuôi rắn to đùng lao về phía mình, đạp thẳng vào lưng của tôi.
Sau một tiếng bụp, tôi có thể nghe thấy tiếng sống lưng mình nứt ra, khiến tôi đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Nhưng tôi vẫn phải cố nhịn xuống, không dám cử động, bởi nếu lúc này tôi động đậy, con rắn khổng lồ kia sẽ lập tức phát hiện ra sự tồn tại của tôi.
Rắn khổng lồ dường như đã phát hiện ra “vật lạ” là tôi đây, liền giơ đuôi lên đập thêm một cái, tôi nằm sấp trên cành cây, không miệng nếm được vị máu tươi, nhưng vẫn không dám có một hành động nào.
Bang!
Lại một cú đập nữa nặng nề giáng xuống người tôi, tôi phun ra một ngụm máu, nhưng chưa kịp định thần lại, tôi đã có cảm giác thắt lưng siết chặt, sau đó tầm nhìn của tôi đột nhiên rơi xuống phía dưới: Thế mà tôi lại bị đuôi của rắn khổng lồ quấn lấy!
Khi nhận ra điều này, phản ứng đầu tiên của tôi là nhìn vào chất nổ ở thắt lưng, xác định đuôi rắn chưa đụng tới thứ ấy, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó tôi vươn tay ra định nắm lấy cành cây bên cạnh, nhưng còn chưa kịp chạm tay vào cành cây thì tôi đã cảm nhận được một lực rất mạnh hất tôi lên, rắc một tiếng, cả người tôi nện mạnh vào thân cây.
Tiếng rắc tôi vừa nghe được hình như là tiếng xương gãy.
Tôi cảm thấy một mùi máu tanh dâng lên từ lồng ngực mình, nhưng tôi vẫn cố gắng kìm lại, dùng cả hai tay nắm lấy cái đuôi trơn tuột của con rắn khổng lồ, cố gắng thoát khỏi “xiềng xích” của nó.
Tuy nhiên, cái đuôi của con rắn ngày càng siết chặt hơn, chặt đến mức vòng eo của tôi gần như biến dạng.
“Trường An!” Lão Yên hét lên một câu, cầm súng và chạy về phía tôi.
Tôi lập tức hét lên bảo ông ấy dừng lại: “Đừng tới đây!”
Tuy rằng con rắn khổng lồ vẫn đang di chuyển và vặn vẹo, nhưng tôi có thể cảm nhận được nó vẫn chưa tỉnh lại hẳn, bây giờ nó giống như đang phản ứng theo bản năng hơn, nếu không với cơ thể khổng lồ này, eo tôi sợ là đã gãy ra từ lâu rồi.
Cho nên mấy người lão Yên nhất định không thể lại gần đây, nếu không, một khi khiến rắn khổng lồ thức tỉnh, tôi thật sự sẽ mất mạng…
Lão Yên ghìm súng trong tay, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, tôi hét lên bảo ông ấy không cần lo lắng, rồi đầu óc tôi mau chóng xoay chuyển, hy vọng có thể tìm được một lối thoát.
Nhưng bây giờ tôi đang quay mặt về phía trước, cái đuôi của con rắn khổng lồ kia cứ lắc qua lắc lại, khiến tôi chóng mặt chỉ muốn nôn chứ không thể chú ý đến việc khác.
“Trường An, cậu, cậu đừng giãy giụa.” Lão Yên lại hét lên một câu: “Câu càng giãy giụa nó càng siết chặt đấy, nhất định đừng giãy giụa, chúng tôi sẽ tìm cách.”
Theo sau, liền thấy ông ấy quay lại nhìn Côn Bố và những người khác, ra lệnh: “Mọi người mau mau nghĩ ra giải pháp đi!”
Côn Bố và những người khác có lẽ cũng không ngờ được rằng tôi vừa mới tới gần đã bị con rắn khổng lồ tấn công, ai nấy đều sốt tuột.
Lúc này, Nha Tử vốn vẫn luôn sợ hãi lại đột nhiên bình tĩnh nói: “Bây giờ chúng ta dừng kích động con rắn khổng lồ kia, chỉ có thể chờ mà thôi!”
Lão Yên lại hét lên một câu cái gì đó, nhưng tôi không nghe rõ, vì tần xuất lắc đuôi của con rắn kia càng lúc càng nhanh, đầu óc tôi choáng váng đến mức không thể phản ứng được.
Tôi không biết mình đã lắc bao lâu, chỉ cảm thấy toàn bộ bộ dạ dày mình cuộn lên như sóng biển đánh vào bờ, chỉ cần há miệng ra là có thể nôn tới tối tăm mặt mày.
“Trường An, Trường An…” Giọng của lão Yên vang lên bên tai tôi, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy ông ấy đang ngồi xổm bên cạnh mình với vẻ mặt căng thẳng.
Tôi há miệng thở dốc, vừa muốn nói gì đó đã nôn thốc nôn tháo, lão Yên không tránh kịp nên đã bị tôi nôn lên người.
Ông ấy ghét bỏ nhìn tôi, sau đó chỉ tay lên trên, tôi ngẩng đầu nhìn lên và nhận ra mình vẫn đang bị treo ngược.
“Ông, sao ông lại ở đây?” Tôi cố gắng hỏi.
Lão Yên nói: “Tôi mà không tới, cậu đã bị đập thành bánh nhân thịt rồi.”
Hoá ra vừa rồi con rắn khổng lồ kia đột nhiên nổi cơn điên, liên tục ném tôi vào thân cây, đập đến lần thứ hai tôi đã hôn mê bất tỉnh, nhưng con rắn kia vẫn chưa có ý định dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận