Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 563

“Lão Yên, ông làm sao vậy, cô Tứ đâu?” Dáng vẻ của lão Yên khiến cho tôi cảm thấy bất an, tôi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi.
Lão Yên liếc nhìn tôi, hai mắt đỏ hoe: “Trường An, nếu Nha Tử làm ra chuyện gì mất nhân tính, cậu… cậu hứa với tôi, nhất định phải tự tay giết chết cậu ta.”
Tôi ngây người ra tại chỗ, vốn tôi còn tưởng rằng lão Yên sẽ nói tôi nhất định phải tha thứ cho Nha Tử, ấy vậy mà…
“Không thể nào!” Tôi cười lạnh nói: “Lão Yên, các người đều cho rằng tôi là thằng ngốc, có đúng không?”
Bọn họ cứ lần lượt diễn kịch trước mặt tôi, còn không phải vì tôi mới gia nhập 701 chưa được bao lâu, nên lừa tôi dễ nhất sao?
Lão Yên ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới cười khổ, nói: “Trường An, cậu đang nói cái gì thế, chúng tôi nào có coi cậu là thằng ngốc, có phải cậu vẫn chưa tin tưởng lời giải thích trước đó của tôi không.”
“Đúng vậy, tôi không tin!” Ánh mắt của tôi lúc này như cây đinh ghim lên người lão Yên: “Nếu ông bằng lòng giải thích, tôi sẽ không truy cứu nữa, ông chính là thầy của tôi, cũng là người đã dẫn tôi vào 701, cho nên tôi tin rằng ông nhất định có lý do riêng. Nhưng lão Yên à, ông đừng quên, chúng ta đã gặp nhau trong hoàn cảnh nào”.
“Nước Trường Dạ…” Lão Yên lẩm bẩm.
Tôi gật đầu: “Không sai, trong sa mạc mênh mông tại La Bố Bạc đã xảy ra chuyện gì, ông quên rồi phải không?”
“Vì nước Trường Dạ, ngay từ đầu toàn bộ người trong hai đội của 701 đã phải hy sinh, sau đó, tôi là người duy nhất còn sống sót trong số những người lính do đội trưởng Trần dẫn dắt.
Đám Manh Hiệp thì sao, chẳng còn một ai cả, đến thi thể của họ cũng không được đưa về, cho nên ông muốn nói với tôi cái gì đây, nói với tôi rằng mạng người không quan trọng bằng nhiệm vụ sao?”
Lão Yên thất vọng nhìn tôi: “Lúc trước khi cậu mới bước chân vào 701 tôi đã nói rõ ràng rồi, từ giây phút ấy trở đi, mạng của cậu đã không còn là của cậu nữa, cậu nhất định phải sẵn sàng vứt bỏ nó bất cứ lúc nào. Trường An, cậu như vậy khiến tôi thực sự rất thất vọng.”
“Ông thất vọng ư? Lão Yên, ông có biết không, hành động của ông mới khiến tôi thực sự thất vọng.” Tôi cười lạnh, nói: “Tôi có thể hiến dâng mạng sống của mình cho 701 bất cứ lúc nào, nhưng còn ông thì sao? Ông phải nói cho tôi biết lý do chứ? Tôi không muốn rơi vào kế hoạch của ông, cứ như vậy mà bỏ mạng, tôi cần biết được rốt cuộc vì sao mình lại chết.”
Lão Yên nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sâu không nhìn thấy đáy, qua hồi lâu, ông ấy rút ra một điếu thuốc, run rẩy châm lửa, sau khi hút được nửa điếu thuốc, ông ấy thở mạnh một hơi, vòng khói bay ra khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
“Trường An, cậu vẫn còn quá trẻ.” Ông ấy nhẹ nhàng nói.
Chỉ với một câu như vậy, tôi đã biết ngay trong lòng ông ấy quả nhiên vẫn còn ẩn giấu bí mật nào đó, những gì ông ấy vừa giải thích trong bụi rậm không hoàn toàn sai, thậm chí có thể nói là hoàn toàn đúng, nhưng chắc chắn là ông ấy vẫn còn bỏ qua chi tiết nào đó.
Ví dụ như vì sao lão Yên biết được cô Tứ vẫn luôn đi theo chúng tôi, vì sao ông ấy biết được ở đó có một hố chôn tập thể?
Còn cả chuyện “thi thể” bỏ trốn nữa, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Tôi cảm thấy ông ấy biết rõ những chuyện này, nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, ông ấy lại chẳng chịu hé răng nửa lời.
Tàn thuốc lá chập chờn trong khu rừng dần tối đen như mực, lão Yên hút tiếp một hơi hết nửa điếu còn lại, lúc này ông ấy mới chậm rãi đứng lên.
Ngồi xổm quá lâu khiến ông ấy đứng dậy có hơi lảo đảo, nhưng rất nhanh ông ấy đã đứng vững, lão Yên vỗ nhẹ vào vai tôi: “Trường An, rồi sẽ có một ngày cậu hiểu được vì sao tôi lại làm như thế, từ khoảnh khắc đội trưởng Bạch cứu tôi trên pháp trường, cả cuộc đời tôi đều đã giao lại cho quốc gia. Những thứ còn lại dù quý giá đến đâu cũng phải xếp sau.”
“Bao gồm cả Nha Tử?” Những gì ông ấy nói quả thực làm cho người ta phải rung động, nhưng tôi không thể nào chấp nhận được, có người nào trong nhóm chúng tôi không thể vào sinh ra tử vì tổ quốc chứ.
Tất cả những gì tôi muốn là một sự hy sinh rõ ràng.
Có lẽ lão Yên không ngờ được tôi sẽ hỏi trắng ra như vậy, sắc mặt ông ấy lập tức tái đi: “Cậu biết rồi sao?”
“Tôi không biết, tôi thì có thể biết được gì chứ?” Tôi nở nụ cười châm chọc: “Tôi chỉ biết Nha Tử không thể nào đột nhiên thay đổi như vậy được.”
Mặc dù họ vẫn luôn kể cho tôi nghe về thân thế của Nha Tử, nói trong máu của anh ta vẫn còn độc tố nhưng tôi vẫn không tin Nha Tử lại đột nhiên có thay đổi lớn đến như vậy.
Hơn nữa, lão Yên, người vẫn luôn yêu thương anh ta lại tuỳ ý để mặc Nha Tử chạy tới chạy lui một mình tại nơi núi rừng nguy hiểm thế này. Cho nên tôi mới có suy đoán, sở dĩ Nha Tử trở nên như vậy là vì lão Yên.
Là bởi vì lão Yên lợi dụng anh ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận