Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 426

Cô ấy mỉm cười quyến rũ với tôi: “Đến đây với chị nào!”
Tôi quan sát cô Thu từ trên xuống dưới, cô ấy vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng tôi lại có thể nhìn ra ở cô ấy có chỗ không giống.
Tóc của cô ấy chắc là mới vừa được gội, tỏa ra mùi dầu gội nhàn nhạt rất dễ ngửi, quần áo ở trên người vừa được thay, cho nên hoàn toàn không có một chút nếp nhăn nào cả, môi vừa thoa một lớp son, bộ dạng đó cứ như thể cô ấy muốn đi dự việc vậy.
“Chị Thu, chị đây là…” Tôi liếc nhìn bầu trời tối đen như mực ở bên ngoài, sau đó không khỏi cảm thấy trong lòng bồn chồn.
Nếu ban ngày cô ấy đến tìm tôi, tôi chỉ nghĩ là cô ấy muốn dẫn tôi đi đâu đó, nhưng lúc này đã là giữa đêm, cho nên tôi thực sự không biết nguyên do.
Cô Thu liếc nhìn tôi: “Sao vậy, sợ chị đây ăn thịt cậu à?”
“Ha ha.” Sau khi bị cô ấy nhìn ra ý nghĩ ở trong lòng, tôi chỉ có thể gượng cười.
Cô Thu cười lạnh một tiếng, nói là nói mấy lời vô dụng này làm gì, kêu tôi đến thì mau đến đi, nói xong cô ấy quay người bước ra ngoài, khiến tôi không thể không đuổi theo.
Cô ấy rẽ trái rẽ phải rồi bước ra khỏi 701, chỉ thấy bên ngoài đậu một chiếc xe máy, cô ấy ngồi lên xe rồi ném mũ bảo hiểm cho tôi, còn bản thân cũng đội một cái, sau đó hất cằm về phía tôi: “Lên đi!”
Tôi xoắn xuýt nhìn chiếc mũ bảo hiểm ở trên tay rồi nhìn về phía cô Thu, cuối cùng chỉ có thể cắn răng một cái rồi đội chiếc mũ bảo hiểm lên đầu, sau đó ngồi vào phía sau.
"Ngồi vững chưa?" Cô Thu nghiêng đầu hỏi một câu, tôi ừ một tiếng, chỉ thấy cô ấy mỉm cười rồi đạp xuống chân ga, khiến cho chiếc xe máy phóng thẳng ra ngoài.
Mà tôi lại vì quán tính nên bất ngờ va vào tấm lưng của cô ấy, chỉ cảm thấy cô ấy như vừa mới tắm qua vậy, trên người có mùi xà phòng rất thơm.
Sau đó tôi nhanh chóng ngồi thẳng dậy, mà chuyện đó đã dẫn tới việc cô Thu cười ha ha: “Cho dù cậu có ôm lấy chị thì cũng không sao, chị sẽ không đánh cậu đâu.”
Lời nói của cô ấy như theo gió truyền đến, mặc dù cởi mở nhưng bên trong lại lộ ra một tia cay đắng, khiến tôi không dám hỏi nhiều, chỉ dùng tay nắm chặt lấy hai bên để khỏi bị ngã.
Chiếc xe máy lao vùn vụt trên con đường Yến Kinh vắng người, dù có cách một lớp mũ bảo hiểm thì tôi vẫn có thể cảm nhận được gió lạnh quất vào mặt và người của mình như dao cắt, lúc đầu tôi còn cảm thấy lạnh, nhưng càng về sau tôi chỉ cảm thấy toàn thân đã đông cứng lại.
Cô Thu mặc ít quần áo hơn tôi, nhưng dường như cô ấy không hề cảm giác được cái lạnh, chiếc áo khoác rộng mở rót đầy gió bay phất phới trong đêm tối tĩnh mịch, khiến cho tấm lưng của cô ấy càng lúc càng nhỏ bé.
Tôi muốn hỏi cô ấy rốt cuộc là bị làm sao nhưng bản thân lại không thể hỏi ra khỏi miệng, bởi vì bộ dạng này của cô ấy rõ ràng là không liên quan đến công việc, vậy chắc chắn là chuyện riêng tư, khiến tôi hoàn toàn không tiện mở miệng hỏi, cho nên đành phải yên lặng ở bên cạnh cô ấy.
Cô ấy cứ lái xe như thế, mà tôi cũng không biết cô ấy sẽ lái xe đến khi nào mới dừng lại.
Mãi đến khi một cơn gió lạnh thổi qua thì cô ấy mới chịu dừng lại, tôi chà xát hai tay rồi xuống xe, sau đó mới biết cô ấy đã lái xe đến công viên Hải Tử.
Cô ấy phớt lờ tôi, ngay khi cô ấy cởi bỏ mũ bảo hiểm và đặt lên xe máy xong liền đi về phía bờ biển.
Tôi vội vàng đuổi theo, sợ cô ấy sẽ nhất thời nghĩ quẩn, nhưng cô ấy chỉ quay đầu rồi mỉm cười với tôi: “Cậu ở lại đây đợi đi.”
“Hả?” Tôi cảm thấy có chút không hiểu, nhưng cô ấy lại xua tay lần nữa mà ra hiệu cho tôi không được đi theo, sau đó mới tăng tốc chạy về phía bờ biển.
Tôi nhất thời rơi vào thế khó, không biết có nên đi theo phía sau cô ấy hay không, nhưng khi tôi nhìn thoáng qua khoảng cách giữa nơi tôi đang đứng và bờ biển thì mới xác định là ngay cả khi cô ấy có thực sự nghĩ quẩn thì mình vẫn có thể tới kịp để cứu cô ấy, cho nên lúc này mới không đi theo nữa.
Bởi vì bản thân bị cô Thu gọi ra vào phút chót nên tôi chỉ kịp vơ lấy một bộ quần áo, may mà bên trong còn có một bao thuốc lá, không đến mức khiến tôi cảm thấy quá nhàm chán.
Tôi dùng đôi tay đã tê dại đến run rẩy của mình mà châm một điếu thuốc rồi rít mạnh hai hơi, sau đó tôi mới cảm thấy cơn lạnh ở trong người đã biến mất một chút!
Cô Thu không làm điều gì ngu ngốc giống như tôi tưởng tượng, chỉ thấy cô ấy lặng lẽ đứng trên bờ biển, cũng không biết là đang nghĩ gì, chỉ thấy mái tóc của cô ấy bị gió đêm cuốn lên và rối tung giống như suy nghĩ của tôi.
Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại đến tìm tôi, nhưng thành thật mà nói, cả đời này tôi chưa từng nhìn thấy một người phụ nữ nào, lại còn là một người phụ nữ đêm hôm khuya khoắt mặc bộ váy quyến rũ đến tìm tôi, cho dù cô ấy không có bất kỳ tâm tư gì nhưng trong lòng tôi vẫn rất rối bời.
Tôi buồn cười chà xát mặt, tôi coi cô Thu vừa là thầy vừa là bạn của mình, cũng gần giống với chị gái của mình, cho nên tôi sao có thể có loại ý nghĩ kỳ quặc này chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận