Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 155: Chiến Đấu Với Sói

Bởi vì tôi tưởng mình chỉ ra ngoài lấy nước nên không mang theo súng, vũ khí duy nhất trên người tôi chỉ là một con dao găm, lúc này tôi đúng là đã rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Tôi nhanh chóng cởi thắt lưng của mình xuống, tạo thành một vòng tròn và nhắm vào con sói đang leo lên. Nhưng ai có ngờ được nó lại linh hoạt dị thường, đến mức mà có thể nghiêng đầu né được thắt lưng, nó vòng qua thân cây, thò đầu sang hướng bên kia, định cắn tôi một cái.
Tôi nhét thắt lưng quanh eo, ngậm con dao găm vào miệng và né tránh đầu sói, sau đó duỗi tay ra bóp chặt lấy cổ con sói nọ!
Con sói rất khỏe, liên tục di chuyển đầu giữa hai tay tôi, khiến tôi nhiều lần suýt chút nữa trượt tay, nhưng tôi chỉ có thể cắn chặt răng mà chống đỡ. Bởi vì đầu của con sói nọ gần như đã chạm vào đầu tôi, nước dãi tanh hôi chảy ra trên mặt khiến người ta cảm thấy buồn nôn, nếu buông tay ra, chắc chắn tôi sẽ phải chết.
“Gào!”
Đàn sói phía dưới đột nhiên đồng loạt gầm lên, khiến tôi sợ tới mức run tay, hai tay tôi cũng bất giác nới lỏng một chút. Con sói nọ nhanh chóng cắn vào cổ tôi, tôi lập tức siết chặt đôi tay, đẩy nó ra.
Kẽo kẹt…
Một tiếng giòn tang van lên, tôi không khỏi ngơ ngác, khó nhọc quay đầu lại, liền nhìn thấy cành cây mình đang đứng đã nứt ra...
Tôi nhìn xuống và thấy những con sói còn lại đang lượn quanh thân cây, cũng có mấy con đang cố gắng bò lên trên cây, cũng may dường như chúng không biết leo cây, nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tôi như hổ rình mồi.
Nhưng ai ngờ tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đã thấy bọn chúng đều nghe hàm răng nanh sắc nhọn ra, bắt đầu gặm thân cây, chỉ trong chốc lát, bọn chúng đã gặm được một cái lỗ trên thân cây, đón chừng không tới vài phút nữa, thân cây to lớn này sẽ đổ xuống.
Kẽo kẹt…
Lại có một tiếng giòn vang, tôi thầm mắng một tiếng trong lòng: Sợ là trước khi cây đổ, cành cây này sẽ không trụ được trước!
Cuộc đối đầu kéo dài thêm, đôi tay cũng tôi cũng bủn rủn dần, nhưng tôi chỉ có thể nghiến răng và chống lại.
Kẽo kẹt…
Âm thanh thứ ba vang lên, cành cây bị gãy, chỉ trong tích tắc ấy, tôi bỗng nhiên buông một tay, liều mạng ôm lấy thân cây, đồng thời ném con sói ra ngoài.
Nói là ném, không bằng nói là con sói nọ ngã xuống theo quán tính, chỉ nghe thấy một tiếng bang, nó ngã thật mạnh xuống đất, gãy cổ mà chết.
Tôi hít một hơi sâu, con sói biết trèo cây đã chết, bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn một chút.
Đàn sói rên rỉ khe khẽ xung quanh con sói đã chết, rồi tốc độ gặm cây của chúng càng nhanh hơn, tôi có thể cảm nhận được thân cây lớn hơi nghiêng rồi.
Tôi cúi đầu nhìn xuống vết cắn trên thân cây, rồi nhìn sang một thân cây cách đó gần nhất… nếu tôi nhảy sang đó cùng lúc cái cây này đổ xuống, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn!
Bởi vì căn cứ vào những vết cắn của bầy sói, khi cây đổ vừa khéo sẽ nghiêng sang bên cạnh.
Nhưng ngay vào lúc thân cây đổ xuống, cũng là lúc bầy sói sẽ đồng thời xông lên, cho nên tốc độ của tôi nhất định phải thật nhanh!
Tôi lo lắng nhìn chằm chằm vào bầy sói, chuẩn bị tư thế nhảy thật tốt, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, tôi liền nhanh chóng vịn theo thân cây mà nhảy sang bên cạnh.
Ngay vào lúc tôi sắp với được một nhánh cây của cây bên cạnh, cơ thể tôi nghiêng nghiêng, khi nhìn lại thì thấy đám sói này ấy thế mà lại cùng đụng đầu vào thân cây ban đầu, khiến thân cây xê dịch vài centimet.
Tôi cố gắng hết sức để vươn tay lên, bất lực nhìn cành cây chỉ còn cách mình vài xăng-ti-mét là có thể với tới, cuối cùng tôi vẫn thất bại…
Phanh!
Tôi nhanh chóng rơi xuống đất, không biết tôi va phải đâu, cả băng đạn cũng văng ra nơi khác. Nhưng tôi lại không rảnh để quan tâm tới chuyện này, vừa xoay người liền bò dậy, cũng không thèm nhìn gì nữa mà liều mạng bỏ chạy.
Gừ!
Một con sói từ phía sau lưng tôi nhảy lên, đụng vào người khiến tôi ngã nhào trên đất, rồi nó trực tiếp cắn lên vai tôi. Một miếng thịt trên vai bị sói xé xuống, sau đó tôi nghe được âm thanh nhai nuốt khiến tôi sởn cả tóc gáy.
Những con sói khác cũng đã tiếng lên, một chân của tôi cũng bị cắn, cơn đau đớn kịch liệt khiến tôi suýt chút nữa ngất đi.
Tôi cố gắng tự cắn đầu lưỡi của mình, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng giúp tôi lập tức tỉnh táo lại.
Tôi không dám quay người lại, bởi một khi tôi xoay người sẽ bị đám sói cắn vào cổ, đến lúc ấy thần tiên cũng không cứu nổi tôi. Bởi vậy tôi giơ con dao găm lên, cũng không thèm nhìn lại phía sau, chỉ dựa vào cảm giác mà đâm xuống.
Cũng không biết có phải bầy sói này đã quá đói rồi hay không, bị tôi đâm trúng một nhát dao mà cũng vẫn thờ ơ, tiếp tục cắn xé thịt trên người tôi như cũ.
Máu nhanh chóng chảy ra, tôi cảm thấy trước mắt mình tối sầm, sức lực trên tay cũng dần yếu đi, con dao găm cũng lặng lẽ rơi xuống đất. Trước khi rơi vào hôn mê, tôi nghe thấy một tiếng súng vang lên, ý nghĩ cuối cùng trong đầu tôi là: Các người tới quá muộn rồi…
Đau!
Toàn bộ cơ thể đều đau!
Khi tỉnh dậy lần nữa, trong đầu tôi không còn suy nghĩ nào khác ngoài đau đớn, tôi chỉ cảm thấy đau đớn thế này chẳng thà cứ ngất đi còn hơn, không biết qua bao lâu tôi mới lấy lại ý thức… tôi còn sống ư?
Tôi khó khăn mở mắt ra, phát hiện hình như mình đang nằm trong lều, trong lúc nhất thời tôi có chút mơ hồ về tình huống hiện tại.
“Cậu tỉnh rồi à.” Giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng của Nha Tử chui vào tai tôi, khiến tôi cảm thấy hoảng sợ.
Không chờ tôi kịp đáp lại, Nha Tử đã hô to vài tiếng: “Mọi người mau tới đây, cậu ấy tỉnh rồi, Trường An tỉnh lại rồi!”
Tôi trợn mắt nhìn thấy lão Yên và những người khác đang cùng chạy về phía này, hốc mắt lão Yên đã đỏ bừng, trong con ngươi phủ đầy tơ máu. Tôi muốn hỏi ông ấy chuyện gì đã xảy ra, nhưng vừa há miệng ra lại không thể phát ra được âm thanh nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận