Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 497

Cũng không biết Lưu Hàn Thu có bị lão Yên dọa không, ông ta chỉ yếu ớt đáp lại, sau đó cúi đầu nhỏ giọng không biết đang thì thầm gì với Trường Không.
Một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói bọn họ đã nghĩ xong rồi, có thể đi cùng với chúng tôi, nhưng lão Yên phải nói rõ đầu đuôi với bọn họ, rốt cuộc là đi tới lúc nào mới tới được điểm cuối?
Lão Yên đang định từ chối, Lưu Hàn Thu lại mở miệng nói: “Ông cũng đừng từ chối vội, mỗi người chúng tôi đều vác theo có bấy nhiêu vật tư, tiếp tục đi mãi như thế này thì rất nhanh sẽ hết gạo sạch đạn, tốt xấu gì ông cũng phải cho chúng tôi một con số…”
Lý do này rất tốt, thật ra thì không chỉ ông ta, ngay cả chúng tôi trong lòng cũng không quá nắm chắc.
Mặc dù chúng tôi mang theo không ít lương khô, nhưng trong thời tiết lạnh giá như thế này thì tiêu hao cũng rất nhanh, lương khô được chuẩn bị đã sắp ăn hết một phần ba, bây giờ nếu cứ tiếp tục tiêu hao như vậy, giai đoạn sau vật tư không đủ, quả thật cũng là một chuyện rất phiền phức!
Giờ nếu như đổi thành một mùa khác, chúng tôi sẽ không sợ, dù sao ở trong núi cũng không đói chết được. Nhưng bây giờ là mùa đông, hoàn toàn không có gì để ăn, thỉnh thoảng gặp được con mồi còn không chắc chúng tôi có thể đánh lại được không.
Lão Yên nhìn mấy người Lưu Hàn Thu, rồi lại nhìn chúng tôi, sau đó thở dài nói: “Nói thật thì vấn đề này tôi không dám bảo đảm với mấy người, mấy người chuẩn bị cho tốt đi, không ít hơn mười ngày nửa tháng đâu.
Bắt đầu từ bây giờ, nếu như dọc đường nhìn thấy cái gì có thể ăn được thì mọi người cứ ăn trước, lương khô tạm để lại, suy cho cùng phía sau xảy ra chuyện gì mọi người đều không biết, vẫn nên có chuẩn bị mới tốt.”
Lời này của ông ấy có thể nói là không có chút giả vờ nào, vừa nói xong bầu không khí giữa mọi người cũng lắng xuống, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều có cảm giác luống cuống.
“Được rồi, cũng đừng mang vẻ mặt đưa đám nữa, bây giờ tình huống vẫn tính là ổn, ít nhất là không có thành viên nào thương vong, việc này nếu như để 701 chúng ta hành động một mình, mấy ngày qua sẽ không chỉ là chút vết thương và đổ chút máu thôi đâu.”
Lão Yên không để ý xua tay, sau đó đạp đạp vào chỗ đống lửa, tự lẩm bẩm nói quả bom này được chôn thật kỳ lạ.
Nhưng lời này còn chưa nói xong, sắc mặt của ông ấy đột nhiên cứng lại, rồi vội vàng khoác tay lên vai người đang gần ông ấy nhất là tôi, giọng điệu cũng đã hơi thay đổi: “Trường An, Trường An cậu đỡ lấy tôi, sao tôi cảm thấy dưới chân vẫn còn có thuốc nổ vậy?”
Sắc mặt tôi thay đổi, vội vàng dùng sức đỡ lấy ông ấy không để ông ấy di chuyển loạn xạ nữa.
Đồ Tể bị nổ phần tay cho nên không ảnh hưởng tới hành động, bây giờ nếu như chân lão Yên bị nổ, vậy tình hình sẽ vô cùng bất lợi với chúng tôi.
Bởi vì phần bụng của tôi đã bị thương, mặc dù dựa vào tuổi trẻ lực khỏe nên vẫn có thế đi được, nhưng suy cho cùng cũng không dám có động tác gì lớn, nếu lão Yên cũng bị thương, lực chiến đấu bên chúng tôi có thể nói là giảm một cách trầm trọng, tới lúc đó thật sự là loạn trong giặc ngoài!
Lúc này không chỉ là tôi, ngay cả sắc mặt của Côn Bố cũng đã hơi biến đổi, anh ấy lập tức quỳ một chân xuống, hai tay từ từ đào dọc theo bên chân của lão Yên, động tác chậm giống như ấp gà con, một lúc lâu sau cũng không thấy có động tĩnh gì.
“Trường An, để tôi.” Nha Tử đến bên cạnh tôi, nhận lấy cánh tay đang chống lên trên người tôi của lão Yên.
Lão Yên đang định nói chuyện, Nha Tử đã chặn lại lời ông ấy: “Bụng của Trường An còn đang chảy máu, nếu cứ tiếp tục gắng sức như này khiến ruột lòi ra ngoài thì làm sao đây?”
Tôi bị anh ta nói tới toát mồ hôi lạnh, mặc dù tôi đã bị thương, lại còn đấu một trận với nhóm Khổ Hạnh Tăng, dù đã có hơi không chịu nổi, nhưng cũng không nghiêm trọng như anh ta nói mà?
Dường như Nha Tử nhìn ra được suy nghĩ của tôi, anh ta trừng tôi một cái, dùng giọng điệu của bậc bề trên nói: “Trường An à, cậu đừng cậy mình trẻ tuổi mà coi nhẹ những chuyện này, thương thế khi còn trẻ, đợi khi tuổi lớn rồi sẽ phản ứng ngược lại trên thân thể cậu từng chút một, có thể dưỡng được thì dưỡng cẩn thận cho tôi.”
Lời này của anh ta làm tôi hết đường phản bác, chỉ đành ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ hành động.
Nhưng mà vừa rảnh rỗi tôi lại cảm thấy vết thương ở phần bụng càng đau hơn, vừa rồi bởi vì khẩn trương nên tôi đã xem nhẹ cảm giác này, bây giờ toàn bộ bắp thịt trở nên thả lỏng, lập tức đau tới đầu đầy mồ hôi lạnh.
“Chị Thu, chị tìm cho tôi chút việc để làm đi.” Tôi thật sự không chịu nổi, thế là quay đầu nhìn cô Thu ở bên cạnh cũng đang không có chuyện gì làm giống như tôi.
Cô ấy nhún vai: “Cậu xem tôi giống người có chuyện cho cậu làm không? Không ổn nữa thì cậu đi qua bên cạnh nặn người tuyết chơi đi.”
Tôi cạn lời nhìn cô ấy, nhưng rồi lại đột nhiên phát hiện cô ấy không nói đùa, mặc dù cô ấy dùng giọng điệu trêu đùa, nhưng với ánh mắt đó người quen vừa nhìn đã biết là cô ấy đang nghiêm túc.
Chẳng lẽ trong đống tuyết ở bên cạnh có gì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận